Quý Đình Tự ngẩn người đứng đó. Cậu thề rằng nếu là bất kỳ ai khác nói với cậu như vậy, cậu sẽ xấu hổ đến mức đánh người đó một trận. Nhưng khi câu nói này thốt ra từ đôi môi của người đàn ông trước mặt, lại khiến trái tim cậu như có một bàn tay vô hình đang khẽ chạm vào.
Đó có phải là lý do về màu sắc, tại sao đôi mắt của anh trông thâm tình đến vậy? Giống như viên đá quý chất chứa những câu chuyện buồn. Ánh mắt ấy kết hợp với giọng nói khàn khàn của anh, khiến mỗi lời nói thốt ra đều trở thành một bài thơ tình da diết.
Quý Đình Tự không thể kìm lòng được trong đầu xây dựng một bối cảnh phù hợp cho anh— có lẽ là một nam diễn viên con lai mang vẻ đẹp sắc nét, đang quay một bộ phim tình cảm bi kịch dưới bộ lọc màu xám xanh tại một thị trấn nhỏ ở Tây Virginia, nơi mưa dầm kéo dài và tràn ngập hương cỏ xanh.
Về lý do tại sao là bi kịch? — Vì cảm giác góa vợ từ anh quá rõ ràng! Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Quý Đình Tự đã nghĩ rằng anh chắc hẳn vừa mất vợ không lâu.
Nhưng giờ xem lại, có lẽ đây chỉ là cách tán tỉnh của anh? Còn cậu thì thực sự đã bị rung động.
Chậc…
Quý Đình Tự cảm thấy hơi thất bại, như thể mình là con mèo bị đè xuống đất, không có sức phản kháng, nhưng sự hiếu thắng trẻ con vô dụng của cậu lại khiến cậu không muốn thua cuộc lúc nào.
Cậu đưa ngón tay tạo thành chữ V, kẹp lấy cằm của người đàn ông trước mặt, khẽ nâng cằm anh lên, đánh giá một cách lả lơi: “Mặc dù đôi mắt của anh thực sự rất quyến rũ, nhưng mỗi năm tôi bị tán tỉnh hàng chục lần, và anh là người quê mùa nhất đấy.”
Vì vậy, anh nên dừng lại đúng lúc đi.
Nhưng hành động tiếp theo của người đàn ông lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
Hạ Chước hơi nghiêng đầu, áp mặt mình vào lòng bàn tay của Quý Đình Tự.
Đôi mắt anh ướŧ áŧ hơn, yết hầu di chuyển chậm rãi, dáng vẻ thận trọng nhưng lại đầy khao khát khiến người ta cảm thấy anh đã mong chờ sự vuốt ve này từ rất nhiều năm.
“Nếu em thích đôi mắt của tôi, tôi có thể để nó luôn nhìn vào em.” Giọng nói của Hạ Chước mang theo sự lạnh lẽo của núi tuyết, tựa như chiếc đàn cello phát ra giai điệu bi thương lướt qua sóng biển hàng chục năm, quyến rũ và đầy mê hoặc.
Quý Đình Tự thầm chửi thề một tiếng, vì cậu cảm thấy trái tim mình lại bị níu lấy, “Anh nên buông tay ra đi.”
Không đánh lại được thì rút lui, cũng không thể giống như mèo lao lên cắn người được.
May thay, Hạ Chước không níu kéo, lập tức buông tay.
Nhưng mà——
Quý Đình Tự nhìn xuống tay trái đang cầm điện thoại của mình: “Tay kia nữa.”
Chết tiệt, sao lần này lại không chút đề phòng nào, lặng lẽ để người ta khóa cả hai tay mà không hề hay biết.
Hạ Chước cười và làm theo, khi buông tay ra, đầu ngón tay anh dường như vô tình chạm vào khớp xương nhỏ trên cổ tay của Quý Đình Tự.
Quý Đình Tự cảm nhận được điều đó, nhưng cậu không muốn tính toán thêm, nếu không ai biết người đàn ông kỳ lạ này sẽ nói ra điều gì nữa.
Cậu thực sự không thể chống đỡ nổi khi có người nhìn cậu với ánh mắt như thế mà ngâm thơ tình.
Quý Đình Tự bước xuống xe và rời đi.
“Tôi bị mất trộm rồi.” Giọng nói của Hạ Chước vang lên từ phía sau.
Vậy thì liên quan gì đến tôi? Đâu phải tôi làm!
“Bị trộm ở đâu?” Quý Đình Tự không biết vì sao mình lại quay người lại hỏi.
“Ở cổng vào. Một cậu bé nói với tôi rằng đã lâu rồi cậu ấy chưa ăn gì. Tôi bảo xin lỗi, tôi cũng lâu rồi chưa ăn. Sau đó, cậu ấy chia cho tôi nửa chiếc bánh mì baguette. Tôi đang lo không biết cảm ơn cậu ấy thế nào, thì cậu ấy đã giúp tôi nghĩ ra cách——khi tôi đi vệ sinh xong quay lại, cậu ấy đã biến mất cùng với ba lô và toàn bộ đồ đạc của tôi.”
“Ha ha ha, đó là những tên trộm chuyên nghiệp, chuyên trộm những người từ nơi khác đến như anh.” Quý Đình Tự cười lớn, khuôn mặt bị ánh hoàng hôn bao phủ, tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại như kem, khiến người ta không thể kiềm chế mà muốn lao vào và nếm thử.
Yết hầu của Hạ Chước lặng lẽ chuyển động lên xuống.
“Đồ đạc thì không tìm lại được nữa đâu. Tôi sẽ nhờ người theo dõi trên chợ đen xem có ai bán giấy tờ của anh không.” Quý Đình Tự lấy ra một xấp tiền từ túi và đưa cho anh.
“Hmm?”
Giọng của Hạ Chước, dù chỉ thốt ra một từ đơn, cũng như chứa đựng sự đắm say.
Quý Đình Tự bất đắc dĩ nhéo nhéo tai, đưa tiền về phía trước: “Cầm lấy đi, không phải vừa nói lâu rồi chưa ăn gì sao?”
“À… đúng rồi.” Hạ Chước đá văng gói bánh quy ép trên mặt đất, “Cảm ơn chủ nhiệm Quý, bây giờ tôi đang rất túng quẫn.”
Thực tế là anh vừa ký tấm séc 200.000 tệ cho người hướng dẫn.
Quý Đình Tự như một chú mèo máy Doraemon, lại lấy ra gì đó từ túi và nhét vào tay anh. Hạ Chước nhìn xuống, hóa ra là một viên kẹo.