Đoạn ghi âm của Quý Đình Tự vẫn không ngừng truyền qua tai nghe Bluetooth, cọ sát vào màng nhĩ của anh. Hạ Chước cắn chặt răng, cơ ngực vuông vức của anh căng cứng, kéo dài đến đôi cánh tay thon dài, những giọt mồ hôi lướt qua những đường gân xanh trên trán anh.
Quý Đình Tự ở tuổi hai mươi lăm không giỏi mắng chửi người, lui tới cũng chỉ lặp lại vài câu.
Nhưng giọng điệu bực tức của cậu, trong tai Hạ Chước lại như đang làm nũng, thậm chí mỗi khi omega nhỏ chửi bới theo cách mà cậu cho là hung dữ, gân xanh trên trán của Hạ Chước lại càng căng cứng hơn.
Những alpha có cấp bậc cao hơn thường có ham muốn mãnh liệt hơn, huống chi anh đã kiềm nén suốt hai kiếp và hơn mười năm trời. Nếu một ngày nào đó, sự kiềm chế này được giải phóng hoặc… hoàn toàn mất kiểm soát, nó sẽ như một ngọn núi lửa phun trào không thể ngăn cản.
Điện thoại “rung rung” như tiếng gọi đòi mạng, trợ lý không ngừng gọi tới.
Đến phút cuối cùng, Hạ Chước bất ngờ giật mạnh tai nghe ra và nắm chặt trong tay. Nỗi khao khát bị đè nén suốt bốn năm và nỗi đau mất đi người mình yêu vĩnh viễn đã bùng phát cùng lúc. Một tiếng rên khàn khàn đầy đau đớn phát ra từ cổ họng, lông mày đang nhíu chặt của anh cuối cùng cũng giãn ra.
Anh ngả đầu dựa vào cánh cửa, đưa tay nhận cuộc gọi.
“Biết rồi.” Giọng nói lạnh lùng và thờ ơ vang lên.
Nhưng trong mắt anh lại chứa đựng sự thỏa mãn— mà là sự quyết tâm phải giành lấy những gì mà anh đã tìm kiếm suốt nhiều năm.
Đây là cơ hội mà anh đã đổi bằng mạng sống, không thể bỏ lỡ dù chỉ một chút.
Lần này, anh nhất định sẽ cho Quý Đình Tự một cuộc sống rực rỡ và hạnh phúc nhất. Từ cơ thể đến tâm hồn, từ trong ra ngoài, mỗi tấc da, mỗi đốt xương của Quý Đình Tự đều sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Trợ lý đã chơi xong ba ván game liên tục thì Hạ Chước mới bước ra khỏi phòng.
Bộ vest sọc đen kết hợp với khí chất lạnh lùng cấm dục của anh tạo nên hình ảnh của một quý ông thanh lịch. Khi anh nâng tay chỉnh lại cà vạt, sự chuyển động của xương cổ tay khiến người ta muốn nắm lấy và vuốt ve nó.
Dù có nói ra, cũng không ai tin rằng anh vừa làm gì trong phòng tắm. Chỉ có chút mùi xạ hương khiến trợ lý hơi nhướng mày.
Buổi họp báo đã bắt đầu, Hạ Thế Phong, Đổng Linh cùng một số cổ đông của tập đoàn đang ngồi trước bàn phát biểu.
Khi Hạ Chước vừa bước vào, tất cả các phóng viên lập tức đổ xô về phía anh như thủy triều, tiếng “tách tách” của máy ảnh liên tục vang lên.
Anh là tâm điểm tự nhiên của sự chú ý, điều này không thể bàn cãi.
Khí chất quý tộc của anh được thừa hưởng từ người mẹ lai, và đôi mắt xanh băng của anh giống như di tích của đấng tạo hóa vô tình để lại trên thế gian. Có người từng nói đùa rằng đôi mắt của Hạ Chước là đại dương nhỏ nhất thế giới, nhưng đủ để nhấn chìm bất kỳ ai đối diện, dù là beta hay omega.
Còn alpha thì từ lâu đã bị thể chất mạnh mẽ của một con sói xám, làm cho hoảng sợ và rút lui.
“Xin lỗi.” Giọng nói đầy áp lực của Hạ Chước vang lên từ micro, khiến toàn bộ hội trường lập tức im lặng.
“Thời gian gấp rút, tôi còn việc quan trọng hơn phải làm, nên sẽ nói ngắn gọn. Kể từ hôm nay, tôi sẽ từ chức Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ thị và rút khỏi Hạ thị. Từ nay về sau, sự thịnh suy của Hạ thị không còn liên quan đến tôi nữa.”
Lời nói vừa dứt, cả hội trường bùng nổ, mắt các phóng viên còn to hơn cả ống kính máy ảnh.
Nhưng Hạ Chước, người đang ở tâm điểm của sự chú ý, vẫn bình tĩnh đặt micro xuống, cúi người nhìn Đổng Linh và nói: “Tôi không tranh với bà nữa, giờ đối thủ của bà là Hạ Thế Phong. Bà phải hạ gục ông ta thì mới có thể nắm toàn quyền trong tay.”
Anh cầm con dao trên bàn và xiên vào đĩa trái cây trước mặt Hạ Thế Phong: “Hy vọng khi tôi quay lại, vẫn có thể thấy ông còn sống.”
Từ Nghi Thành đến Newell di chuyển mất ba ngày ba đêm.
Trước tiên phải đi máy bay, sau đó lần lượt chuyển sang tàu cao tốc và tàu hỏa da xanh, rồi ngồi xe buýt nửa ngày mới có thể nhìn thấy cột mốc biên giới Newell đã bị tuyết nuốt chửng và ăn mòn.
Đây là một thị trấn nhỏ chìm trong tuyết trắng và chiến tranh triền miên, được bao quanh bởi những ngọn núi tuyết ở bốn phía. Đường đi rất khó khăn, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể lạc trong núi.
Hạ Chước đã thuê hai hướng dẫn viên và ba vệ sĩ, nhưng vẫn không tránh được việc ba lô bị trộm giữa chừng. Mặt trời sắp lặn mà họ vẫn chưa đến được trạm dừng chân. Hướng dẫn viên nói có thể sẽ có mưa tuyết vào ban đêm, ngủ ngoài trời trong thời tiết như vậy chẳng khác nào tìm đến cái chết.
“Ông chủ, thực sự không thể đi tiếp nữa! Thần chết đã gõ cửa rồi!” Hướng dẫn viên khoa tay múa chân cường điệu.