Chương 30

Ánh sáng lạnh lẽo của con dao xé toạc bầu trời đêm, tên đàn ông áo đỏ cười nhạo và nghiêng người sang trái để tránh, nhưng trong khoảnh khắc, Quý Đình Tự đáng lẽ phải rơi xuống bên phải của hắn, đột ngột đổi hướng, giơ tay phải lên, dùng toàn lực đâm xuống!

“Á a a——” Tên đàn ông áo đỏ đau đớn kêu lên và quỳ xuống đất, trên vai của hắn, nơi bị con sói cắn mất một mảng thịt, cắm một cành cây to bằng cây bút chì.

Quý Đình Tự không dám lơ là, ngay lập tức cầm dao rạch vào cổ hắn, nhưng không ngờ tên đàn ông áo đỏ dù vẫn còn cắm một nửa nhánh cây trên người vẫn có thể nắm chặt chân cậu và quăng anh đi.

Quý Đình Tự bị ném mặt úp xuống, nặng nề đập vào tuyết, chưa kịp quay người thì đã thấy bóng của hắn trên mặt đất, tên đàn ông áo đỏ đã giơ dao lên chuẩn bị chém xuống.

Xong rồi…

Quý Đình Tự đứng yên như bị đóng đinh tại chỗ.

Con dao trong bóng tối càng lúc càng gần, chớp mắt đã gần chạm vào đỉnh đầu của cậu, nhưng ngay lập tức, bóng của dao và đầu bị một cái bóng lớn hơn và dài hơn che phủ.

Cậu cảm nhận một cơn gió mạnh lao qua đỉnh đầu mình, ngay sau đó, âm thanh xương gãy vang lên từ phía sau, và một chất lỏng gì đó “Ào ào” một tiếng rơi ra.

Quý Đình Tự quay đầu lại, thấy con sói khổng lồ đang cắn lấy đầu của tên đàn ông áo đỏ.

Thân thể không đầu, ngã xuống như một lá cờ quân đội.

Hạ Chước nhả cái đầu ra, máu từ hai bên răng nanh chảy xuống ròng ròng, kéo theo những sợi dây đỏ dính. Giọng nói của anh âm u như ác quỷ đang tuyên án.

“Hắn không phải là người chết cuối cùng trong số bọn mày.”

Không khí chìm vào sự im lặng chết chóc theo lời anh.

Có người sợ đến mức ngẩn ngơ, bất ngờ vung gậy hò hét xông tới. Quý Đình Tự nhặt con dao dài lên, dẫm lên đá và lao lên không trung, con dao lạnh lẽo cùng với tiếng gào của cậu chém mạnh xuống, máu bắn ra, đầu người rơi xuống đất.

Hai cái đầu còn bốc hơi, nằm song song trên mặt tuyết, đôi mắt nhắm không yên của chúng chính xác đối diện với những tên thợ săn còn lại.

Chúng sợ hãi hét lên, ngã lăn ra đất, tay chân bò lùi về phía sau: “Điên rồi… tất cả đều điên rồi!”

Quý Đình Tự nở nụ cười, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo u ám sau cuộc tàn sát điên cuồng.

“Tôi và đồng đội của tôi thực sự đã gần kiệt sức, nhưng chúng tôi sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Tôi không biết liệu chúng tôi có thắng không——”

Cậu dựa vào con sói, ngẩng đầu nhìn về phía Bọn thợ săn.

“Nhưng trong số các người chắc chắn sẽ có người chết thêm nữa.”

“Có thể sẽ bị sói cắn chết, có thể bị tôi gϊếŧ chết. Không cần biết là ai, nhưng tôi thề rằng không chỉ có một người.”

Bầu trời đêm xám xanh, mặt trăng bị mây đen che phủ, mây đen nuốt chửng bóng của chúng, trong khoảnh khắc đó bọn thợ săn thậm chí không biết hai người này là người hay quỷ.

Dù họ đã không thể đứng dậy nữa, dù chỉ còn lại một hơi thở, một người một sói lấm lem tựa vào nhau trên mặt tuyết, nhưng vẫn như hai vị thần chết sống động.

Bọn thợ săn đã làm ác nhiều năm, chưa bao giờ thấy “con mồi” nào có ý chí kiên cường như vậy, như thể dù có gϊếŧ chết thể xác của họ, linh hồn của họ vẫn sẽ mãi bất khuất theo sau kẻ thù.

Dù là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng những gì ẩn sâu trong xương tủy của họ lại giống nhau đến kỳ lạ—— không chấp nhận số phận trước mọi thử thách, chiến đấu không ngừng cho đến khi tìm ra con đường sống.

Cuối cùng, những tên thợ săn còn lại đã bỏ chạy.

Bị hai người chỉ còn một hơi thở đánh bại hoàn toàn ý chí.

Trước khi đi, Quý Đình Tự chống tay trên mặt đất hỏi họ: Ai là người đã tiết lộ vị trí của hang chống gió cho các ngươi.

Bọn thợ săn có lẽ muốn làm nhục cậu một lần cuối, hoặc có thể muốn đánh lạc hướng, nói: “Chủ nhiệm Quý, anh sẽ không bao giờ tìm được hắn, đó là người thân cận nhất của anh. À đúng rồi, gần đây anh phát tình chính là hắn đã nói cho chúng tôi biết.”

Quý Đình Tự ngây ra một chút, nhưng nhanh chóng không còn quan tâm đến sự thật của câu nói đó.

Cậu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, nằm trên tuyết cũng được.

“Damon, anh thấy không, chúng ta đã thắng……”

Cậu thở hổn hển dựa vào lưng con sói, cả khuôn mặt chôn vào lớp lông của nó, như một con mèo mệt mỏi, kêu meo meo rồi nói câu đó.

Tuy nhiên, con sói trong vòng tay cậu lại không nhúc nhích, hoàn toàn không động đậy.

“Damon…… Damon?”

Ý Một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu Quý Đình Tư, cậu thậm chí còn phải kiểm tra xem con sói có còn thở hay không.

Nhưng chưa kịp đưa tay ra, con sói khổng lồ đã từ từ quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cậu, lỗ mũi phun ra hai luồng hơi nóng hầm hập.

Quý Đình Tự cảnh giác lùi lại, nhưng con sói không cho cậu có thời gian phản ứng, gầm lên một tiếng rồi đè cậu xuống đất!

Tiếng xé rách vang lên, áo của cậu bị xé tan nát hoàn toàn.

“Damon!”

Quý Đình Tự hoang mang và không biết làm gì, cố gắng đẩy nhưng không thể đẩy nổi, không biết phải bảo vệ phần nào của mình.

“Anh làm sao vậy! Anh điên rồi sao!”

“Tôi không chịu nổi nữa…”

Cơ thể khổng lồ của con sói mạnh mẽ đè lên người cậu, cái đầu to của nó va đập loạn xạ vào mặt cậu, nhiều lần để lộ răng nanh, hướng về phía cổ mảnh khảnh của omega.

“Tôi nóng quá…”

“Tiểu Tự, xin em… Tôi sắp nổ tung rồi…”

Quý Đình Tự không thể tin vào mắt mình: “Anh đã vào giai đoạn cuồng loạn rồi sao?!”

~~~

Mấy đứa à. Có thể mau trở về băng bó ko. Tui sốt ruột lắm rùi á. Con sói kia chắc không bị mất máu r đi lần 2 kiểu này chớ 😭😭😭 Còn chưa nấu cơm nấu cháo gì hết mà. Ko lẽ lại chờ kiếp sau hả😭😭😭

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Chưa chết được. Con sói này mạng dai lắm. Tui vừa xem qua. Chịu khó ngược chúng ta thêm mấy chương nữa là ổng ổn à⁠~⁠(⁠´⁠ε⁠`⁠ ⁠)