“Một giờ nữa.”
“Mười phút trước khi bắt đầu thì gọi tôi, và đặt cho tôi một vé máy bay nhanh nhất đến Newell.”
Theo tính toán thời gian của kiếp trước, bây giờ Quý Đình Tự đang ở khu chiến sự Newell, ánh mắt của Hạ Chước đã sớm hướng về nơi xa.
“Tôi sẽ ở nước ngoài một thời gian. Trước khi tôi quay lại, cậu không cần phải làm việc, lương vẫn trả đầy đủ, nghỉ phép vô thời hạn. Và chuyện tôi vừa hỏi, đừng nói với ai cả.”
Trợ lý suýt nữa thốt lên một câu “Đậu má”, nhưng cố kìm nén lại, trong khoảnh khắc ấy, hắn hy vọng rằng ông chủ của mình sẽ không bao giờ trở lại.
Sau khi trợ lý rời đi, Hạ Chước hồi tưởng lại, kiếp trước vào thời điểm này anh vẫn chưa gặp Quý Đình Tự, và không biết cậu từng chúc ông già “sớm lên thiên đường.”
Nhưng Hạ Chước có thể chắc chắn rằng câu này là Hạ Thế Phong hoàn toàn xứng đáng.
Khi còn trẻ, Hạ Thế Phong đã từng theo đuổi mẹ của Quý Đình Tự, nhưng sau khi bị từ chối, ông ta không ngừng quấy rối và sử dụng nhiều thủ đoạn không mấy chính đáng, khiến danh dự của mẹ Quý bị tổn hại, một thời gian dài không thể ở lại trong nước.
Lần này, lời chúc thọ có lẽ là do Quý Đình Tự không kiềm chế được cơn giận, trả thù cho mẹ mình.
“Nhóc sói con.” Hạ Chước mân mê viên đá trong lòng bàn tay, cố gắng tưởng tượng cảnh Quý Đình Tự khi mắng người sẽ như thế nào. Khuôn mặt cậu sẽ ra sao? Giọng điệu khi mở miệng thế nào? Đôi mắt sẽ nheo lại hay trừng lên dữ tợn?
Nhưng dù anh có cố thế nào cũng không thể hình dung ra được cảnh đó.
Bởi vì ở kiếp trước, trước khi họ kết hôn, Quý Đình Tự đã gặp chuyện, toàn thân đầy vết thương, tính cách thay đổi, giống như một chú mèo bị ngược đãi, nhút nhát và cứng nhắc. Đến giờ, Hạ Chước vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nếu tính toán kỹ lưỡng, từ lúc bắt đầu thích cậu cho đến khi hoàn toàn mất cậu, Hạ Chước chỉ được gặp cậu một lần với hình ảnh tốt nhất—đó là cậu thiếu niên tràn đầy khí thế trên đỉnh núi tuyết, cưỡi ngựa và hỏi anh là thiếu gia của nhà nào.
May mắn thay, bây giờ anh không cần phải chỉ dựa vào trí tưởng tượng nữa.
Không lâu sau khi trợ lý rời đi, thư ký của Hạ Thế Phong đã liên lạc với Hạ Chước. Anh đã dùng một chút thủ đoạn để có được đoạn ghi âm tin nhắn thoại mà Quý Đình Tự gửi chúc thọ Hạ Thế Phong.
Bây giờ, đoạn ghi âm đó đang yên lặng nằm trong điện thoại của anh, nhưng Hạ Chước lại chần chừ không dám mở.
Anh đã tròn một năm không nghe thấy giọng nói của Quý Đình Tự…
Như thể đang cố tình trừng phạt anh, suốt ba năm kết hôn, Quý Đình Tự chưa bao giờ để lại trong nhà bất kỳ đoạn ghi lại âm thanh hay hình ảnh nào.
Khi Hạ Chước nhớ cậu đến phát điên, anh chẳng còn chút hy vọng nào, không nghe được giọng nói của cậu, không nhìn thấy khuôn mặt cậu, chỉ có mớ lông xơ xác và viên đá nhỏ bị đốt cháy đen.
Anh từng thử uống rượu đến say mèm, nghĩ rằng khi say sẽ có thể mơ thấy cậu. Nhưng Quý Đình Tự chưa bao giờ chịu xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Dù có xuất hiện thì cũng chỉ là ác mộng, Hạ Chước thường xuyên mơ đi mơ lại cảnh cậu chết.
Mơ thấy cậu kéo lê hai chân bị gãy, bò trong vũng máu, mơ thấy cậu biến thành mèo con bị cháy đen trong ngọn lửa.
Đôi khi, mèo con còn “rộng lòng” nói với anh vài lời, khi anh đã đến mức tuyệt vọng muốn gϊếŧ chính mình, cậu lại hỏi: “Anh Chước, sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh không thích em sao…”
“Em bị bỏng đau lắm, xin anh, xin anh cứu em với…”
Vô số đêm không dám chợp mắt, những cơn ác mộng ấy cứ mãi hành hạ Hạ Chước cho đến khi anh chết, nhưng cái chết không phải là sự giải thoát. Cho dù đã bao lâu trôi qua, chỉ cần nghĩ đến những giấc mơ ấy, anh lại đau đớn đến xé lòng.
Anh ngồi dựa vào đầu giường, tay siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay run rẩy vì dùng quá sức.
Khi anh mở đoạn ghi âm ngắn ngủi của Quý Đình Tự, đưa điện thoại lên tai, anh gần như căng thẳng đến mức ngừng thở.
Rồi sau đó, một giọng nói có vẻ như đang cười nhưng không hẳn, chầm chậm truyền đến: “Alo, xin chào, tôi là Quý Đình Tự.”
Hạ Chước đột ngột nhắm mắt lại, một giọt nước từ đôi mắt xanh như băng của anh rơi xuống, tựa như đại dương đang khóc.
Tiểu Tự… anh nhớ em nhiều lắm…
Mười phút trước khi buổi họp báo bắt đầu, trợ lý đến gọi anh như đã được dặn, nhưng căn phòng lại trống trơn.
Hắn đi đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ: “Hạ tổng, ngài có ở trong đó không?”
Không có tiếng trả lời.
Hắn lại gõ thêm lần nữa: “Hạ tổng?”
Vẫn không có tiếng động, trợ lý cảm thấy kỳ lạ, liền bước ra ngoài.
Trong khi đó, ngay phía bên kia cánh cửa phòng tắm, Hạ Chước đang dựa lưng vào tường, ngửa đầu, mắt nhắm chặt, cuống họng liên tục trượt lên trượt xuống như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.