Anh trả lời quá nghiêm túc, khiến Quý Đình Tự không biết nói gì: “Tôi, tôi…”
“Lúc nào tôi cũng cảm thấy xấu hổ! Tôi mẹ nó là một omega!”
Quý Đình Tự như mới nhớ ra điều này, lập tức đẩy con sói ra, vội vàng thu lại mình lại vì xấu hổ.
Hạ Chước nhìn thấy vẻ mặt bực bội của cậu thì khẽ cười, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng của Quý Đình Tự, anh đều muốn tạ ơn trời đất.
“Anh còn dám cười sao!”
Quý Đình Tự không hiểu mình đã nhìn thấy sự cười cợt từ một khuôn mặt một con sói như thế nào, cậu đưa tay kéo mạnh cái miệng sói, nói: “Tôi nói này, anh không phải đang cố tình trêu chọc tôi đấy chứ?”
Con sói làm vẻ mặt “Tôi không có ý định che giấu gì cả”.
Mèo con tức giận đến mức lông dựng đứng.
“Anh thật sự nên cảm ơn tôi vì đang bị thương, nếu không thì tôi đã đánh rơi hết răng của anh rồi!”
“Chỉ vì sợ tôi vậy sao?”
“Anh to lớn như vậy ai mà không sợ!” Cậu sợ đến mức cảm thấy mình có lý do chính đáng.
“Nhưng em biết rõ là tôi sẽ không làm hại em.”
Còn sói nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Em không nhận ra sao, khi vừa thấy hình dạng thật của tôi, em sợ đến mức muốn nhảy ra khỏi miệng tôi, giờ lại dám tùy tiện kéo mặt tôi như vậy.”
Thực ra thì đúng như vậy, ngay cả Quý Đình Tự cũng cảm thấy ngạc nhiên: Tại sao tôi lại nhanh chóng bỏ cảnh giác với anh như vậy?
“Anh đừng có được nước làm tới.”
Cậu lại kéo mạnh thêm một lần nữa vào mặt con sói rồi mới buông tay.
Còn sói nghiêng đầu chạm nhẹ vào cậu, “Vết thương của em đang chảy máu.”
Hạ Chước thật sự muốn giúp cậu làm sạch vết thương, sốt khi ở trên núi tuyết không phải là chuyện đùa.
“Tôi biết rồi, không cần lo.”
“Nếu bị nhiễm trùng thì sao?”
“Thì chết thôi.”
“……”
Hạ Chước bất lực nhìn cậu: “Tiểu Tự, đừng đùa nữa.”
Là tôi đang đùa sao! Anh vừa mới……
Quý Đình Tự cảm thấy chán nản, không chịu nổi khi bị nhìn chằm chằm như vậy, giống như mỗi một phần da của cậu đều bị ánh nhìn của Hạ Chước thiêu đốt, làm cậu nhớ đến cảm giác lưỡi sói có gai liếʍ qua.
“Anh thu ánh mắt của mình lại đi.”
Cậu đưa tay đẩy mặt con sói ra.
Hạ Chước lại dễ dàng quay lại, chăm chú nhìn cậu: “Tôi đã nói rồi, em thích ánh mắt của tôi, tôi có thể để nó luôn nhìn em.”
Con ngươi Quý Đình Tự rung lên, thở dài trong lòng.
Vì cậu vừa nghĩ, bức chân dung bên cạnh của Hạ Chước lại có thêm một cảnh mới.
— Đôi mắt của con sói khổng lồ đầy hình ảnh phản chiếu của cậu.
Gần như là đầu hàng, Quý Đình Tự đặt lòng bàn tay lên mặt con sói, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của nó.
“Ê sói nhỏ, tôi thừa nhận đôi mắt lớn của anh quả thật sự rất quyến rũ, thậm chí khi biến thành hình dạng thật còn có thể thay đổi màu sắc thật sự rất ấn tượng, nhưng ánh mắt anh lúc nào cũng như muốn lột sạch tôi ra thì quả thật rất biếи ŧɦái đấy.”
Nếu không muốn tôi coi anh là biếи ŧɦái thì hãy thu ánh mắt của anh lại đi.
Hạ Chước: “Giá mà chỉ bằng ánh mắt cũng có thể lột sạch em thì tốt rồi.”
... Anh đúng là biếи ŧɦái! Anh chính là biếи ŧɦái!
Quý Đình Tự lập tức nuốt lời mình vừa nói lại!
Hạ Chước không hề che giấu du͙© vọиɠ của mình trước mặt cậu.
Tất nhiên, cũng khó mà che giấu được.
Nhưng sự không che giấu này lại không khiến Quý Đình Tự cảm thấy nó là thô tục hay vượt qua giới hạn.
Có lẽ vì khí chất của anh quá đặc biệt, dù người anh đầy máu và khói thuốc, vẫn cảm giác như không phù hợp với nơi chiến tranh thường xuyên xảy ra như Newell, giống như một quý ông thanh lịch và lãnh đạm.
Nói những điều không đứng đắn, nhưng lại làm những việc bảo vệ cậu bằng cả tính mạng.
Hai người cuối cùng chỉ tìm thấy nửa cuộn băng gạc và vài viên thuốc rơi vào góc ba lô.
Các viên thuốc đều đã bị bẩn, Quý Đình Tự chỉ có thể cẩn thận nghiền chúng thành bột, bỏ phần bẩn, rắc một ít lên vết bỏng của mình, giữ lại một nửa cho Hạ Chước.
Trên chân sói cũng đầy vết thương màu máu đỏ, chỉ là bị lông che khuất.
Nhưng Hạ Chước không dùng, anh chỉ nhẹ nhàng đυ.ng đầu một cái, làm cho phần thuốc bột còn lại rơi hết lên vết thương của Quý Đình Tự.
Mèo con tức giận đấm vào mặt con sói lớn.
Cậu càng ngày càng thành thạo trong việc đánh con sói lớn này.
Băng gạc còn lại chỉ còn một đoạn ngắn, Quý Đình Tự kiên trì dùng nó để quấn thuốc bột quanh chân trước của con sói.
Băng trắng quấn quanh chân con sói màu xám, bởi vì gần chỗ móng vuốt, nhìn qua nó trông giống như đã đeo cho sói một đôi tất trắng.
Cách băng bó của cậu thật sự rất lộn xộn, quấn chặt vài vòng rồi buộc một cái nút thắt chặt một cách thô bạo.
Nhưng Hạ Chước lại thấy rất đáng yêu.
Vì phương pháp băng bó vết thương của hai người giống nhau và vị trí cũng gần giống, trông như một cặp tình nhân.