Chết cháy là cách chết tàn nhẫn nhất, và lông khô của mèo cũng là chất dễ cháy tự nhiên nhất.
Vào khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy cậu bị biến thành một quả cầu lửa đỏ, lông bị cháy rụi chỉ trong chớp mắt, da thịt bị lửa thiêu đốt, mắt bị nướng chảy, răng và xương tan chảy, đau đớn không ngừng.
(.... Kiếp trước cả 2 đều thích nhau nhưng lại ngược nhau quá nhiều. Sói có thể không phải tra nhưng để mèo con chết thảm như vậy thì phải ngược mới zừa nhá. Sao mà ngược nặng như vậy mỗi mèo con nhà tôi được🫵🫵)
Rồi mọi bằng chứng về sự tồn tại của cơ thể đó trên thế giới này bị biến thành tro bụi.
Chỉ còn lại một viên đá nhỏ mua với giá 25 đồng.
Và cả quá trình đầy tuyệt vọng đó, Hạ Chước đã thấy hàng trăm lần trong giấc mơ.
Mỗi lần đều đau đớn đến mức không thể thở…
Trước khi trọng sinh, anh là một người vô thần tuyệt đối, tin rằng trên thế giới này không có thần thánh, nhưng mỗi lần mơ thấy mèo con chết thảm trong ngọn lửa, anh đều muốn quỳ lạy tất cả các thần linh trên thế giới, cầu xin để hoán đổi cậu với anh.
“Anh khóc sao?”
Quý Đình Tự đưa tay lên mặt anh, không hiểu tại sao đôi mắt đẹp đó lại hiện lên vẻ tuyệt vọng như vậy.
“Là vì gió tuyết quá lớn.”
Con sói nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay cậu đáp lại.
Thời gian tiếp theo, một người một sói rơi vào im lặng, lặng lẽ tìm thuốc và băng gạc trong ba lô của bọn cướp.
Thật không may, không tìm thấy bất kỳ loại thuốc nào, nhưng may mắn là Quý Đình Tự tìm thấy thứ khác— “Chúng vậy mà còn mang nước và sô cô la!”
Chúng còn chưa được mở ra.
Cổ họng khô khát ngay lập tức được đánh thức, cậu lập tức mở chai nước, ngay khi nước sạch tràn vào, từng tế bào khô cằn trong cơ thể cậu từ trong ra ngoài đều như được tưới nước.
Sau một đêm lang thang, vừa chạy trốn vừa chiến đấu, miếng cá hồi ăn ở quán rượu đã tiêu hóa hết, giờ đây cậu đói lạnh đến mức cổ họng khô khốc, hận không thể uống hết cả chai nước.
Nhưng cậu không thể làm vậy.
Cậu còn có đồng đội và không biết phải bị mắc kẹt bao lâu nữa.
“Lại đây uống một chút đi.” Quý Đình Tự đưa nước cho con sói.
Con sói lắc đầu: “Không khát.”
“Sao có thể không khát được, bây giờ không phải lúc để anh hy sinh bản thân. Chúng ta cần phải đảm bảo cả hai đều có đủ sức lực.”
Cậu sợ con sói lại từ chối nữa, nên trực tiếp mở miệng sói ra, đẩy chai nước vào.
Hạ Chước bị bất ngờ suýt sặc nước, kết quả là nước từ miệng bên trái vào, lại chảy ra từ miệng bên phải.
“… Cái miệng của anh là ống hút à?” Quý Đình Tự không thể tin nổi.
Hạ Chước cũng có phần bất lực.
Làm sao có thể trách anh, sói và mèo đều uống nước bằng cách liếʍ mà...
“Lãng phí quá, anh khát thì uống cái gì đây…”
Cậu không trách Hạ Chước làm đổ nước, ngược lại, cậu lo lắng vì anh không có gì để uống.
Nhìn nước đổ ra tay mình, Quý Đình Tự đau lòng đến mức hận không thể liếʍ sạch.
Nhưng ngay giây phút tiếp theo, đã có người giúp cậu liếʍ.
Còn sói lớn duỗi cái lưỡi dài ra, quấn quanh tay cậu.
Cảm giác ấm áp từ mu bàn tay từ từ lan xuống, những cái gai lưỡi dù không sắc bén nhưng cũng có cảm giác rõ rệt.
Lưỡi liếʍ hết nước trên lưng tay và cổ tay, rồi tiếp tục liếʍ lên các ngón tay, cuốn lấy từng ngón tay tìm nước.
Quý Đình Tự cứng người lại, dây thần kinh trong đầu lập tức căng lên.
Cột sống của cậu như bị ném vào chảo dầu đang sôi, tê đến cực điểm, không thể cử động.
“Dơ, đừng liếʍ…”
Cậu cúi người đẩy đầu sói ra, nhưng Hạ Chước không chỉ không buông ra mà còn đưa lưỡi xuống, liếʍ lên cánh tay của cậu.
“Ưmm— Anh làm gì vậy! Mau buông tôi ra!”
Trên cánh tay có nhiều vết thương nhỏ do vụ nổ gây ra, mỗi khi bị liếʍ vào cảm giác như có những viên sỏi nhỏ lăn qua trong vết thương, rất đau.
Lần này cậu thực sự nổi cáu, ngay cả xương cũng cảm thấy nóng: “Dừng lại ngay! Nếu không tôi sẽ đánh—”
“Tôi đang khử trùng cho em.” Giọng của Hạ Chước cuối cùng cũng vang lên.
“Cảm giác đau cho thấy chúng đã bị nhiễm trùng.”
Nước bọt của sói có thể khử trùng, sói hoang dã thường liếʍ vết thương của mình khi bị thương. Nếu Quý Đình Tự bị nhiễm trùng và sốt cao vì vết thương, cậu rất có thể sẽ chết tối nay.
“… Hả? Khử…khử trùng?”
Quý Đình Tự ngẩn người.
Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn của con sói, cậu cảm thấy có một cơn giận đang dâng lên trong lòng.
Hạ Chước nhân lúc cậu ngơ ngác tiếp tục liếʍ, lưỡi đã từ cánh tay lên đến cổ, Quý Đình Tự bị anh đè xuống đất, cổ áo mở rộng.
Cậu cảm thấy càng lúc càng không ổn, trước khi khóa kéo bị mở, cậu vội vàng kéo chặt khuy áo: “Anh còn định tiếp tục xuống dưới nữa? Toàn thân tôi đầy vết thương, anh định liếʍ hết sao!”
“Vì sao không thể? Liếʍ từng phần và liếʍ toàn bộ có khác gì nhau? Đã lúc nào rồi mà còn xấu hổ.”