Chương 22

“Này——!”Cậu bị xoay một vòng trên không trung, sau khi đáp xuống đất thì ôm chặt lấy đầu sói, cậu phản đối: “Lần sau nếu anh định nhấc tôi lên, có thể báo trước một chút không! Tôi cứ tưởng anh định ăn tôi luôn.”

“Nếu tôi muốn ăn em, thì cũng không phải ăn theo cách này.”

Giọng của Hạ Chước từ thiết bị phiên dịch ra mất đi sự cuốn hút, nhưng Quý Đình Tự vẫn cảm thấy khá dễ nghe.

Con sói cõng cậu và ngậm theo mấy chiếc ba lô rồi đưa cho cậu giữ, khi đi qua lối vào hẻm núi, họ lại gặp bộ quần áo mà Hạ Chước đã vội vàng cởi bỏ trên mặt đất khi biến thành sói.

Con sói khổng lồ dừng lại ở đó, không nhúc nhích và không nói gì.

Quý Đình Tự bông đùa: “Hừ, anh nói xem nếu tôi không giúp anh nhặt chúng thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Vậy năm giờ sau, em sẽ thấy một alpha trưởng thành đang có nhu cầu tìm bạn tình chạy khỏa thân trước mặt em.”

Sói đầu đàn quay đầu nhìn cậu: “Mặc dù tôi rất vui lòng làm điều đó.”

Phỉ nhổ!

Quý Đình Tự lườm anh một cái, ngoan ngoãn nhặt quần áo lên.

Tuyết đã ngừng rơi, con đường phía trước mở rộng, có vẻ như ông trời cũng đang giúp họ.

Hạ Chước hỏi vị trí đại khái của các hang chống gió, ánh mắt sói sắc bén nhanh chóng xác định phương hướng trong màn đêm, cúi thấp người và ra lệnh: “Nắm chặt.”

Gần như ngay khi cậu ôm lấy cổ con sói, cơn gió mạnh bất ngờ ập đến bên tai.

Mọi thứ trước mắt bắt đầu rung chuyển dữ dội, cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau. Con sói khổng lồ tăng tốc, nhảy vọt hàng trăm mét, cõng cậu lao thẳng lên dốc đứng!

Quý Đình Tự cảm thấy mình như đang bay lên, gió và tuyết tràn vào trong áo.

“Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi sói!”

Cậu không nhịn được vui vẻ hô lên: “Như thể đang bay vậy!”

“Nếu thích, tôi có thể để em cưỡi mỗi ngày.”

Giọng của Hạ Chước trầm ổn và mạnh mẽ, không chút thở dốc như khi chạy nhanh.

Gió quá lớn, Quý Đình Tự bị thổi đến mức không mở nổi mắt, mặt cũng bị thổi đau, Hạ Chước bảo cậu núp vào trong lưng của mình.

Bờ vai và lưng của sói đầu đàn rộng lớn như một ngọn núi nhỏ, lớp lông dày và ấm áp, như thể là nơi trú ẩn an toàn nhất, tách biệt hoàn toàn khỏi bão tuyết và khói lửa chiến tranh.

Quý Đình Tự mơ màng nhớ lại, khoảng ba bốn năm trước vào một ngày tuyết lớn, cậu cũng từng hoảng loạn chạy trốn như vậy.

Chỉ có điều, lúc đó không có Hạ Chước, cũng không có đồng đội.

Bụng cậu bị một chiếc thanh sắt đâm xuyên, và đồng đội mà cậu tự tay cứu sống, vì để sống sót đã bỏ rơi cậu dưới hỏa lực của kẻ thù, không thèm ngoái lại.

Vì vậy, khi lần này cậu tiễn Hạ Chước rời đi, cậu không cảm thấy đau buồn hay tức giận, chỉ cảm thấy: Ồ, lại như thế này, tôi lại một lần nữa chọn sai người…

Nhưng đôi mắt thú màu xanh xuất hiện sau lưng cậu đã mang lại cho cậu một kết quả xứng đáng.

“Tại sao lại quay lại.”

Cậu hỏi một câu không đầu không đuôi.

Con sói hơi ngẩn ra, “Em tưởng tôi bỏ rơi em rồi đi sao?”

Quý Đình Tự im lặng, không muốn biểu lộ một chút yếu đuối nào, nhưng Hạ Chước dường như nhìn thấy nỗi đau quá khứ của cậu.

“Xin lỗi, lúc đó tình hình khẩn cấp, không kịp giải thích với em, để em cảm thấy khó chịu, là lỗi của tôi.”

“Tôi thề, sau này dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không bỏ rơi em. Điều này em không cần phải lo lắng nữa.”

Hai người đi qua một vũng nước không nông lắm, Quý Đình Tự được con sói cõng cao lên, cậu cảm thấy trái tim mình cũng được nâng lên.

Lẽ ra cậu phải cảm ơn Hạ Chước mới đúng, nhưng anh lại đang xin lỗi vì đã để cậu cảm thấy buồn vài phút.

Giống như mọi cảm xúc nhỏ nhặt của cậu đều làm rung động dây thần kinh của Hạ Chước, và việc để cậu cảm thấy buồn dường như là một tội ác lớn.

Quý Đình Tự cảm thấy tâm trí mình rối bời, hồi ức và hiện thực hòa quyện, cậu không thể không chất vấn: “Dù có xảy ra chuyện gì cũng không bỏ rơi? Nếu lần nữa bị người khác chĩa súng vào anh—”

“Tôi chết cũng không làm vậy.”

Hạ Chước ngắt lời cậu, giọng nói bình thản và bình thường.

“Tiểu Tự, tôi không phải người khác, tôi sẽ không bao giờ để em hối tiếc về lựa chọn tối nay, đồng đội của em có đủ thời gian để trốn thoát, em cũng sẽ bình an vô sự, đây là lời hứa của tôi với em.”

Đối đầu với số phận là tín ngưỡng của loài sói, alpha cấp cao càng gần với bản chất hoang dã.

Họ có sự chiếm hữu điên cuồng đến mức khiến bạn đời ngạt thở, nhưng đồng thời, sự trung thành với người yêu và gia đình cũng cao hơn gấp trăm lần.

Sói đầu đàn không biết sợ hãi, không có gì có thể vượt qua được anh, điều khiến anh phải cúi đầu chỉ có thể là người bạn đời duy nhất trong đời, Hạ Chước sẽ không để người yêu của mình phải chịu nhục.

Đáng tiếc, anh chỉ học được điều này sau khi phải trả giá quá đắt.

Quý Đình Tự không nói gì, chỉ ôm chặt anh trong cơn gió và tuyết, trên đầu cậu xuất hiện hai cái tai mèo rung rẩy, âm thầm chà xát lên lưng sói một chút.

“Anh rất tốt.”

Cùng lúc đó, cách vài trăm mét dưới cùng một bầu trời đêm, một nhóm cướp chiến địa khác đã tìm thấy đồng đội sắp tắt thở của mình.

“Ôi trời ơi! Ai đã làm cậu bị thương như vậy?!”

“Hẻm núi, bọn chúng đã vào hẻm núi…” Tên đàn ông có vết sẹo dùng cánh tay còn lại siết chặt anh em của mình: “Đuổi theo… đi gϊếŧ con sói đó… tôi muốn mạng của nó!”