Nhưng nghĩ lại, thực ra hai người chỉ là những người xa lạ tình cờ gặp gỡ, cho dù ánh mắt anh nhìn cậu có tha thiết thế nào đi nữa, cũng không thể ngốc đến mức hy sinh mạng sống của mình.
Quý Đình Tự từ trước đến giờ luôn thoải mái, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị đồng đội phản bội, huống chi làm nghề này cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Chỉ là, không chết trên chiến trường, mà lại chết trong tay lũ côn đồ này, thật sự quá ấm ức.
Cậu vội vàng lau máu trên mặt, chống đỡ trên sườn dốc thấp, loạng choạng đứng dậy.
Những tên thợ săn chiến địa giờ mới thảnh thơi bước xuống xe, với thái độ của kẻ chiến thắng.
Dẫn đầu là một tên alpha mặt sẹo, bản thể là một con tê giác, cấp 3S, không cầm súng, mà chỉ cầm theo một chiếc xà beng, đi đến trước mặt cậu, cúi xuống và ngửi mùi trên mặt cậu một cách say mê.
“Em lạc đường sao? Chủ nhiệm Quý thân yêu của anh.”
“Sao lại không cẩn thận bị thương đến mức này chứ, nhưng cơ thể đầy máu của em trông thật quyến rũ, khiến anh không kìm lòng được muốn yêu thương em ngay trên tuyết.”
Những tên cướp phía sau thì ôm vai bá cổ cười đùa thành một đám, huýt sáo giục hắn nhanh chóng làm đi.
“Không biết cơ thể của chủ nhiệm Quý có mềm mại như omega không nhỉ?”
“Ha ha ha, tôi đoán là không đâu, dù sao thì cú đấm của chủ nhiệm Quý cứng như vậy, chắc chỗ nào cũng cứng mới đúng.”
“Ê hê, các cậu đoán xem liệu chủ nhiệm Quý có van xin khi bị đè xuống không?”
“Haha một lát nữa là biết ngay thôi!”
Chúng giống như một đám cóc ghẻ chảy nước dãi, không chút kiêng nể dùng những lời lẽ bẩn thỉu, hèn hạ nhất để sỉ nhục cậu.
Bởi vì chúng biết nếu đấu tay đôi thì không một ai trong số chúng có thể là đối thủ của Quý Đình Tự, nên chúng háo hức như một bầy chó dại đói khát xông lên xé xác cậu khi thấy cậu gặp nạn.
Thế nhưng Quý Đình Tự vẫn kiêu hãnh không chịu khuất phục, dù toàn thân đầy máu và nhếch nhác, cậu vẫn đứng thẳng lưng.
“Là mày muốn đè tao à?” Cậu khinh bỉ nhìn tên mặt sẹo.
“Đúng thế, bảo bối, em muốn chọn chỗ nào cho đêm đầu tiên của chúng ta?”
“Chậc, nhưng tao thấy mày không được, hai mắt lờ đờ, nhân trung tối đen, mũi vừa nhỏ vừa mềm oặt, xì—” Quý Đình Tự thản nhiên đánh giá một hồi rồi thốt ra một câu: “Anh bạn, mày bị bất lực à?”
“…Tao thấy là mày muốn chết!”
Đôi mắt tên mặt sẹo trở nên lạnh lùng, hắn vung xà beng đập mạnh vào chân cậu.
Quý Đình Tự đang chờ chính khoảnh khắc này. Cậu nhanh chóng dùng chân không bị thương né tránh đòn tấn công, đồng thời rút ra con dao ngắn với một động tác vô cùng khéo léo, đâm thẳng vào eo của tên mặt sẹo.
Lưỡi dao lập tức đâm vào sâu nửa tấc, nhưng cả hai cánh tay của Quý Đình Tự đều bị những tên cướp lao tới giữ chặt. Một thanh xà beng bằng sắt nặng nề giáng thẳng vào đầu cậu!
Đúng lúc này, từ hẻm núi yên tĩnh phía sau đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh.
Tiếng gió gào thét mỗi lúc một dữ dội, mỗi lúc một cuồng loạn, giống như dòng nước lũ vỡ bờ lao thẳng về phía chúng, tuyết và cát bụi bị cuốn lên xoay tròn, bay cao đến mấy mét.
Khi tất cả còn đang sững sờ, một tiếng gầm cực kỳ dữ dội của một con mãnh thú vang lên từ trong hẻm núi, chấn động cả dãy núi tuyết. Một thứ gì đó to lớn đến không rõ hình thù đang lao nhanh về phía họ trong cơn bão tuyết.
Đám côn đồ sợ hãi bỏ chạy tán loạn, vấp ngã trên tuyết.
Quý Đình Tự thì lại đứng chết trân tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Bởi vì tên mặt sẹo đứng trước mặt cậu đang run rẩy đưa tay ra, chỉ về phía sau lưng cậu, đôi mắt trợn tròn như thể đang nhìn thấy thứ kinh khủng nhất trên đời.
Giây tiếp theo, Quý Đình Tự cảm nhận được có người đang thở phía sau mình. Hơi thở nóng hổi thậm chí còn phả lên vai cậu.
Trong đầu anh chợt hiện lên vô số cảnh tượng quái vật ăn thịt người trong các bộ phim, khiến máu trong người cậu như chảy ngược lại, tim ngừng đập, mồ hôi lạnh lăn từng giọt dài trên lưng.
Nhưng khi cậu nín thở, như chấp nhận số phận mà quay đầu lại, thì cậu thấy—
Phía sau mình, giữa một vùng núi đen kịt, tuyết và cát bụi đang dần rơi xuống. Trong bóng đêm, dần dần hiện ra hình dáng của một con thú khổng lồ cao đến hai mét.
Trên đầu nó là đôi mắt thú khổng lồ màu lam băng sáng rực, giống như hai viên đá quý lấp lánh trên bầu trời đêm, đang dịu dàng và đầy lưu luyến nhìn cậu.
Quý Đình Tự nhận ra đôi mắt này.