Nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tràn trong xe, trong đầu ai cũng căng thẳng như một sợi dây đàn.
Đúng lúc gặp cảnh ngộ này, tài xế báo cáo: “Chủ nhiệm, xe thứ nhất sắp hết xăng rồi.”
“Xe thứ hai cũng vậy! Cùng lắm là đi được thêm hai tiếng nữa.”
“Hai tiếng, liệu có kịp liên lạc với cứu viện không…”
Tâm trạng mọi người nhanh chóng tụt xuống đáy khi nghe câu nói này.
“Đừng hoảng loạn.” Quý Đình Tự trấn an họ: “Những thợ săn chiến địa chủ yếu dựa vào hỏa lực, còn vũ khí của chúng đã bị nổ tung, chúng cũng không quen thuộc địa hình như chúng ta, lợi thế rõ ràng nghiêng về phía chúng ta.”
Cậu là chỗ dựa chính trong đội, lúc này phải giữ vững tinh thần, cậu mà hoảng loạn thì mọi người cũng sẽ hoảng theo.
Nhưng ngay cả khi nói vậy, trong lòng cậu cũng không chắc chắn.
Nếu chỉ có cậu và Sa Mạc Thanh, thì gặp bất kỳ ai cũng không sợ, chỉ có kẻ xấu số là đối phương.
Nhưng Quý Đình Tự còn phải bảo vệ bảy người trong đội, những người này hầu như không có khả năng chiến đấu, bằng mọi cách phải đưa họ trở về an toàn.
Giờ phải làm sao đây… liệu có nên liều một phen không?
Trong lúc tâm trí rối bời, cậu cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay.
Có người chạm vào vai cậu, qua khe hở giữa các ngón tay, cậu thấy một đôi chân đang tiến lại gần, chủ nhân của đôi chân đó ngồi xuống bên cạnh cậu.
Người đó không nói gì, chỉ đơn giản là rút tai nghe gắn với thiết bị nhận tín hiệu của cậu ra, cắm vào một chiếc điện thoại.
Sau đó, giọng nói của tên đàn ông có vết sẹo vang lên trong tai cậu: “Những người khác có thể không cần quan tâm, nhưng Quý Đình Tự thì nhất định phải bắt được!”
Ngay sau câu đó, Hạ Chước tắt đoạn ghi âm, không để cậu nghe thêm những lời tục tĩu sau đó.
Đoạn ghi âm này là thứ mà Hạ Chước đã ghi lại ngay khi phát hiện bọn cướp lên kế hoạch, chỉ để chuẩn bị cho tình huống hiện tại.
Quý Đình Tự không có phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không để ai nhận ra chuyện gì.
“Mục tiêu của bọn chúng là em.” Hạ Chước ghé sát tai cậu thì thầm.
“Ý anh là gì?”
“Chia ra làm hai nhóm.”
Lúc này Quý Đình Tự mới cau mày nhìn anh, Hạ Chước bình tĩnh, giọng hơi khàn nhưng chắc nịch và mạnh mẽ.
“Nếu đi chung, họ sẽ chịu khổ vì em, em cũng sẽ bị thương vì phải bảo vệ bọn họ. Ngược lại, nếu để bọn chúng biết rõ rằng chúng ta chia ra làm hai hướng, chúng nhất định sẽ đuổi theo em và bỏ qua đồng đội của em”
“Làm sao anh biết bọn chúng sẽ không chia làm hai nhóm để đuổi theo? Chúng cũng không ngốc đâu.”
“Tôi đã hạ được một nửa bọn chúng, trong thời gian ngắn làm gì có thêm người để chia làm hai đường nữa?”
Quý Đình Tự giật mình.
“Anh đã lên kế hoạch từ trước rồi sao? Hay chỉ tình cờ đốt chiếc xe? Khoan đã—”
Cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi môi run rẩy: “Tại sao anh không đưa đoạn ghi âm ra từ đầu?”
So với mảnh vải dính máu và những bức ảnh, rõ ràng đây mới là cách chứng minh nhanh chóng và mạnh mẽ nhất, nhưng anh lại để đến cuối cùng mới đưa ra.
“Vì các thành viên trong đội của em sẽ không để em rời đi.”
Hạ Chước nhìn thẳng vào mắt cậu và nói: “Dù họ chiến đấu không giỏi, nhưng họ rất trung thành với em. Họ sẽ không để em làm mồi nhử chỉ để bảo vệ họ.”
Giọng anh nhẹ nhàng, giống như âm thanh của mặt băng mỏng bị nứt, đôi mắt màu xanh băng giá cũng dịu dàng và vô hại.
Nhưng Quý Đình Tự lại có cảm giác như có kim châm vào lưng, như thể mình đã trở thành một quân cờ trên bàn cờ.
“Ngay khi anh nghe thấy âm mưu của bọn cướp, anh đã nghĩ đến bước này rồi, đúng không?”
Vì vậy, anh ghi âm, đốt xe, đuổi theo cậu, rồi từng bước đưa ra bằng chứng để chứng minh bản thân, và cuối cùng mới đưa đoạn ghi âm cho cậu nghe, vì anh biết rằng ngay cả khi đi vòng cũng không thể ngăn được bọn cướp, chắc chắn sẽ có một trận chiến khốc liệt.
Cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ đến mức nào để có thể sắp xếp mọi thứ chỉ trong vài giây?
Đột nhiên Quý Đình Tự cảm thấy anh rất đáng sợ.
“Anh khiến tôi cảm thấy anh đang có một âm mưu lớn hơn.”
Khóe miệng của Hạ Chước khựng lại, sững sờ.
Anh cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình, nét mặt như thể rất đau buồn.
“Âm mưu mà khiến tôi phải lái xe trong lo lắng suốt 15 phút trên núi sao?”
Anh nói câu đó với giọng điệu u sầu, khiến trái tim Quý Đình Tự như bị đông cứng trong nước biển.
“Em biết không, đã bảy lần tôi suýt lao xuống núi.”
Và mỗi lần như vậy, điều anh nghĩ đến là nếu mình chết, Quý Đình Tự sẽ ra sao, bi kịch sẽ lặp lại sao?
Tuyệt đối không được phép.
“Xin lỗi… Ý tôi là, hôm nay chúng ta mới gặp nhau, và tôi thậm chí còn không biết tên anh, tôi không biết phải làm sao để tin tưởng anh.” Quý Đình Tự cúi đầu, trông giống như một chú mèo nhỏ đang tự trách, vẻ mặt bối rối và lưỡng lự.
Hạ Chước không nỡ thấy cậu như vậy, thở dài, từ trong túi lấy ra thứ gì đó nắm trong lòng bàn tay, đưa ra, ngón tay vô tình chạm vào đầu gối của Quý Đình Tự.
Quý Đình Tự nhìn qua, thấy Hạ Chước mở lòng bàn tay ra, bên trong là một mẩu đầu thuốc lá.
Chính là mẩu thuốc lá mà anh đã lấy từ tay cậu…
Phần còn lại vốn là một nửa điếu thuốc, bây giờ đã ngắn chỉ còn một phần ba, ai đã hút nó thì không cần nói cũng biết.
Hạ Chước cúi đầu, tiến sát lại gần, nhìn cậu từ dưới lên, đôi mắt xanh băng giá chứa đựng cảm xúc rõ ràng, đủ để giải thích cho tất cả những gì anh đã làm tối nay.
“Nếu tôi nói âm mưu của tôi chỉ là để bảo vệ một người thì sao?”
Giọng của alpha trầm ấm, như rượu vang đỏ đang xoay nhẹ trong ly.
Quý Đình Tự nhìn vào mắt anh, cảm giác như tim mình bị va chạm.
Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện ra—
Không chỉ có tim cậu bị va chạm, mà xe của họ cũng bị va chạm!
“Chủ nhiệm! Bọn chúng đuổi đến rồi!”