“Anh cả, đưa thi thể của Tiểu Tự cho tôi đi, em ấy đã gả cho tôi thì nên được chôn cất ở nhà tôi.”
Hạ Chước mặc một bộ vest đen tuyền, đầu ngón tay cầm một cành hoa hồng trắng tươi. Tấm vải đắt tiền trên ngực làm nổi bật đường nét của cơ ngực hình vuông khi anh di chuyển.
Khi anh đi ngang qua đại sảnh đông đúc, cửa sổ kính hai bên phản chiếu quai hàm gầy gò, lạnh lùng của anh. Giống như một con thiên nga đen mất đi bạn đời giữa mặt hồ tĩnh lặng bị bao phủ bởi sương mù, vừa tao nhã lại vừa ảm đạm.
Mà lúc này, người nằm trong quan tài gỗ hương tràn ngập đại sảnh kia, chính là người mà anh đã kết hôn ba năm, Quý Đình Tự.
Nửa tháng trước, Quý Đình Tự, người đã nghỉ phép được hơn nửa năm, tạm thời được phân công theo dõi cuộc phỏng vấn ở chiến khu Syst. Bảy ngày trước, cậu đã hy sinh tại chiến trường.
Từ lúc tin cậu hy sinh được truyền về, cho đến khi thi thể cậu được đưa về nước, mọi thứ đều do anh trai cậu là Quý Thính Lan chịu trách nhiệm, và Quý Thính Lan không cho phép Hạ Chước đến thăm một lần nào.
Thậm chí ngay cả bây giờ, với tư cách là một người chồng, anh muốn bày tỏ mong muốn viếng thăm người yêu nhưng lại bị từ chối.
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Ấm trà đầy nước được ném thẳng về phía đầu của Hạ Chước theo tiếng hét giận dữ của Quý Thính Lan từ trong linh đường, “xoảng” một tiếng vỡ tan trên trán anh, máu đỏ tươi lập tức trào ra, nhỏ giọt chảy xuống.
Nhưng Hạ Chước chỉ lặng lẽ cụp mắt xuống, không biểu lộ cảm xúc gì, rồi tiếp tục bước về phía trước.
Linh đường rộng lớn vốn bị phóng viên vây chặt không còn chỗ trống, nhưng giờ đây, giữa đám đông lại mở ra một lối đi như Moses tách biển.
Người đứng đầu trẻ tuổi của nhà họ Hạ đi ở phía trước, theo sau là hai hàng vệ sĩ được huấn luyện bài bản, tất cả đều đeo khăn tang màu đen quấn quanh tay.
Cho đến khi anh đến trước sợi dây cảnh giới mà Quý Thính Lan đã đặc biệt dựng lên để ngăn chặn anh, Hạ Chước cúi mắt nhìn thoáng qua dây đai thắt lưng vô dụng kia, bình thản nói: “Anh cả, cho tôi vào đi, anh biết cái này không ngăn được tôi đâu.”
Quý Thính Lan tức giận không kìm nén được: “Tiểu Tự đã chết rồi, cậu vẫn không buông tha cho nó sao!”
“Tôi không phải muốn cướp, tôi chỉ muốn nhìn em ấy một lần, chỉ một lần thôi. Tôi không tin em ấy đã chết. Khi đi em ấy vẫn khỏe mạnh, còn nói rằng lần tới trở về sẽ có chuyện muốn nói với tôi. Không thể nào mà chết không có dấu vết như vậy được.”
Nhiệm vụ của Quý Đình Tự rất khẩn cấp, không kịp nói tạm biệt với gia đình, chỉ nói với Hạ Chước một câu: “Chờ em về, em có chuyện muốn nói với anh.” Cậu còn bất ngờ lần đầu tiên để lộ đôi tai mèo nhỏ trên đỉnh đầu cho anh sờ vào.
Lúc đó, Hạ Chước tràn đầy hạnh phúc, nghĩ rằng cuộc hôn nhân ba năm trên danh nghĩa cuối cùng cũng khiến chú mèo hoang nhỏ khó thuần phục này chịu thua trước anh. Anh còn chuẩn bị kỹ lưỡng một bữa tối dưới ánh nến trên du thuyền, vì ngày Quý Đình Tự trở về trùng với kỷ niệm ba năm ngày cưới của họ.
Nhưng anh không đợi được lời nói đó, thay vào đó lại đợi được tin người yêu đã chết.
Quý Thính Lan kiên quyết không đồng ý: “Nếu cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát! Chú Vương, đi gọi bảo vệ!”
“Không cần đâu, người của anh không vào được, cảnh sát đến cũng vô ích. Anh cả, Tiểu Tự đang ở đây, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên khó coi, anh chỉ cần để tôi nhìn em ấy một lần thôi.”
“Cậu còn biết Tiểu Tự đang ở đây sao?! Nó vẫn đang nằm ngủ, mà cậu lại dẫn nhiều người đến linh đường như vậy, ngay cả lần an nghỉ cuối cùng cậu cũng không muốn cho nó đúng không?!”
Hạ Chước ngẩn ra, ánh mắt trống rỗng rơi vào chiếc quan tài mỏng manh, đơn độc kia, đôi mắt xanh băng giá đặc trưng của người lai như một đại dương đóng băng.
Một lúc lâu sau, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, lùi nửa bước, nâng những ngón tay xương xẩu lên cầm lấy nút thắt cà vạt, kéo mạnh xuống, rồi trượt xuống bụng dưới, cởi nút áo, sau đó, trong bộ trang phục trang trọng, anh quỳ xuống.
Cách gốc đùi một tấc, chất liệu vải cao cấp căng ra hình dáng của áo sơ mi.
Đám đông ngay lập tức xôn xao, không ai có thể tin rằng một nhân vật kiệt xuất như anh lại quỳ gối trước đám đông, các phóng viên sau khi hoàn hồn lập tức bấm máy liên tục để chụp lại khoảnh khắc này.
Hạ Chước không hề quan tâm, hai tay đặt lên đùi, vẫn nắm chặt cành hoa hồng trắng, bông hoa hướng xuống dưới, mu bàn tay nổi lên một đường tĩnh mạch xanh như dây kim loại, kéo dài từ đầu ngón tay đến bên trong xương cổ tay rắn rỏi.
Đây là đôi tay mà ngay cả một người trầm lặng và ít nói như Quý Đình Tự cũng từng khen ngợi, mỗi lần nó mạnh mẽ chuyển động, đều khiến cậu gục ngã và khóc lóc.
Nhưng giờ đây đôi tay ấy lại giống như chủ nhân của nó, không còn chút sức sống, như thể đã bị rút hết máu thịt.
Trán của Hạ Chước vẫn đang chảy máu, cổ chiếc áo sơ mi đã bị nhuộm đỏ màu máu, dưới đầu gối anh là một cánh hoa hồng đã héo úa. Tư thế quỳ của anh rất chuẩn mực, hai chân mở rộng, đầu gối đặt ngang vai. Trên gương mặt lạnh lùng không hề biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có những tia máu đỏ rực chảy qua cằm trắng bệch, trông giống như một quý ông yếu đuối nhưng thanh lịch.
Trước mắt bao người, dưới vô số ống kính, người đứng đầu nhà họ Hạ quyền thế lại bỏ hết tất cả sự kiêu hãnh của mình, cúi người cung kính dập đầu trước chiếc quan tài gỗ: “Anh cả, tôi cầu xin anh, hãy để tôi nhìn em ấy một lần.”
Quý Thính Lan sững sờ trong kinh hãi, rõ ràng y không ngờ anh lại có thể làm đến mức này, khuôn mặt tái xanh lại.
Hạ Chước nhìn vào một điểm vô hình trong không trung, chờ đợi mười phút mà vẫn không có kết quả, rồi lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và đầy áp lực vang lên.
“Anh là anh trai của Tiểu Tự, tôi tôn trọng anh, không muốn động thủ với anh. Tiểu Tự nói tính khí của tôi quá nóng nảy, như vậy không tốt, làm việc cần phải chú trọng lễ trước rồi mới hành động. Lễ tôi đã đưa rồi, nhưng anh không nhận, thì tôi chỉ có thể ép anh nhận.”
Anh dám kiêu ngạo đến mức này trước mặt bao nhiêu người, không phải là vì tự mãn, cả Nghi Thành ai cũng biết và dè chừng thủ đoạn của con sói xám này. Các phóng viên trong sảnh nhìn nhau rồi từ từ hạ máy ảnh xuống.
Quý Thính Lan biết mình không thể ngăn cản được nữa, lạnh lùng nói: “Nếu Hạ tổng đã nhất quyết muốn nhìn, thì cứ nhìn đi.”
“Cảm ơn.”
Hạ Chước đứng dậy, trước tiên giơ tay ra hiệu cho trợ lý phía sau: “Mời các phóng viên ra ngoài phòng chờ nghỉ ngơi, tôi không muốn ai làm phiền sự yên tĩnh của Tiểu Tự. Mấy người cũng ra ngoài đi.”
Khi quỳ xuống, anh không nghĩ đến việc đuổi phóng viên đi, nhưng trước khi mở nắp quan tài, anh lại biết lo liệu để giữ sự thanh tịnh cho Quý Đình Tự. Quý Thính Lan chỉ cảm thấy điều này thật đáng buồn cười: “Ba năm không đoái hoài, đối xử lạnh nhạt, đến khi em trai tôi chết rồi thì lại tỏ ra thâm tình, cậu cần gì phải giả tạo như vậy.”
Hạ Chước không nói một lời nào, sau khi mọi người rời khỏi, anh tiến đến trước quan tài, hai tay đặt lên quan tài, trợ lý phía sau lập tức tiến lên giúp.
“Đừng chạm vào.” Giọng anh trầm thấp, nhưng mang theo một sự áp chế tuyệt đối.
“Để tôi tự làm.”
Anh không để ai động vào, tự mình cẩn thận đẩy nắp quan tài. Trong vài giây đó, như thể cả hơi thở và nhịp tim đều bị cướp mất. Nhưng khi nắp quan tài mở ra, Hạ Chước lại sững sờ tại chỗ.
“…Người đâu?”
Quan tài trống rỗng!
Đôi đồng tử của anh co rút lại vì kinh ngạc, nhưng ngay sau khi sững sờ lại nảy sinh một niềm hy vọng mà chính anh cũng không dám tin: “Tiểu Tự không ở đây, em ấy chưa chết đúng không!”
Hạ Chước tiến đến, túm lấy cổ áo của Quý Thính Lan, mạnh mẽ nhấc alpha có thân hình vạm vỡ lên khỏi mặt đất: “Tiểu Tự đâu? Anh giấu em ấy ở đâu? Có phải các người đã hợp tác lừa tôi không!”
Quý Thính Lan không nói một lời, chỉ lạnh lùng cười, thưởng thức cảnh tượng mà trong mắt mọi người, vị Hạ tổng luôn bình tĩnh, tao nhã và cao quý giờ đây trở thành một kẻ điên nhếch nhác, giống như đang thưởng thức một vở kịch hài hước khiến người ta thích thú.
“Hóa ra cậu cũng biết đau lòng à?”
“Mẹ kiếp!” Hạ Chước đấm mạnh vào chiếc quan tài trống, gỗ hương lập tức nứt ra: “Tôi hỏi anh! Quý Đình Tự đang bị anh giấu ở đâu?”
“Nó chết rồi.”
“Người đâu? Thi thể đâu?”
“Không có.”
Hạ Chước sững sờ trong giây lát, biểu cảm trên gương mặt anh như một chiếc mặt nạ bị rạn nứt: “Anh nói gì?”
“Không có thi thể.” Quý Thính Lan nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ nói ra rõ ràng: “Tiểu Tự bị thiêu chết.”
Như thể bị một lưỡi dao thép đâm xuyên qua ngực, Hạ Chước lập tức cứng đờ. Giữa tiết trời tháng sáu, nhưng anh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đau đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy: “Xương, xương cốt đâu… đến một mẩu xương cũng không còn sao…”
“Xương?” Quý Thính Lan cười khẩy: “Xương người không dễ bị thiêu cháy, nhưng sẽ rất đau, đau đến mức không thể chịu nổi, rồi sẽ trở lại nguyên hình. Cậu có biết cơ thể thật của nó nhỏ cỡ nào không? Chỉ là một con mèo chân ngắn nhỏ xíu, toàn thân đều là lông, một ngọn lửa lớn qua đi, đến cả mẩu xương cũng không còn. Tôi đã tìm rất lâu, chỉ tìm thấy cái này…”
Y lấy từ trong túi ra một hộp gấm, chưa kịp để Hạ Chước phản ứng đã mở nó ra. Bên trong là một chúm nhỏ nhầy nhụa và cháy đen, lẫn với hai cụm lông mèo khô vàng.
Chỉ một cái nhìn thôi, tim Hạ Chước đã co thắt đột ngột, nghẹn ngào như bị nhét một hòn đá vào đó, không thốt nên lời.
Tất cả hy vọng đều tan biến.
Quý Đình Tự đã bị thiêu chết…
Em ấy sợ lửa như vậy, chỉ cần đầu ngón tay bị phỏng chút cũng không chịu nổi, thế mà lại phải biến về hình dáng mèo nhỏ và bị thiêu sống, khi đó em ấy chắc phải đau đớn biết bao…Hạ Chước không dám nghĩ sâu hơn, thậm chí khi nhớ lại cuộc hôn nhân đầy lố bịch này, anh mới nhận ra rằng mình chỉ mang đến khổ đau cho Quý Đình Tự.
Với một alpha có cấp bậc như anh, ham muốn tìиɧ ɖu͙© thường mạnh mẽ đến mức khiến bạn đời suy sụp, suốt một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày anh luôn trong tình trạng phát tình, giống như một con thú đội lốt người.
Anh luôn giữ mình trong sạch, không màng đến việc bao nuôi tình nhân, nhưng khi nghĩ đến chuyện yêu đương nghiêm túc, đối phương khi nghe về cấp bậc của anh đều tránh xa. Đến gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa tìm được người yêu, Hạ Chước cũng không quá bận tâm, chỉ tập trung toàn bộ vào công việc, cho đến bốn năm trước, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã nhìn thấy Quý Đình Tự.
Trên những ngọn núi tuyết trắng xóa kéo dài bất tận, một omega mặc bộ y phục màu đỏ, cưỡi ngựa phi nhanh. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa thiêu đốt ngọn núi, cậu mạnh mẽ ghì chặt dây cương, khiến con ngựa nhấc cao vó trước, áo đỏ phấp phới, sau đó ngẩng cằm lên, cười rạng rỡ và huýt sáo với anh.
“Hey—! Anh là thiếu gia nhà nào vậy?”
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Chước mới biết hóa ra thời gian để yêu từ cái nhìn đầu tiên lại ngắn đến thế, ngắn như một nhịp tim vội vã đập mạnh.
Khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau trên núi tuyết đã khiến họ nảy sinh tình cảm, nhưng Quý Đình Tự vì công việc mà rời đi không lời từ biệt. Hạ Chước đã chờ một năm trời mới chờ được ngày cậu trở về nước, sợ rằng người ấy sẽ đi nữa, anh ngay lập tức đến Quý gia cầu hôn, và Quý gia cũng vui vẻ chấp nhận.
Nhưng sau khi kết hôn, anh mới biết rằng Quý Đình Tự hoàn toàn không thích anh, đồng ý kết hôn chỉ là để cứu vãn việc kinh doanh của gia đình.
Thậm chí, vào đêm tân hôn, khi Hạ Chước không thể kiềm chế được cảm xúc mà chạm vào eo cậu, anh đã bị quật ngã xuống đất bằng một cú vật qua vai, với họng súng đen ngòm dí sát vào đầu.
Ánh mắt hoảng loạn và ghê tởm của Quý Đình Tự, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, khiến Hạ Chước cảm thấy như mình là một đống rác bị ruồi bọ bay xung quanh.
Anh lập tức mặt mày lạnh lùng: “Nếu ghê tởm thì cứ nói ra, đừng tự làm khổ mình như thế.”
“Nhưng mà bố em vì gia nghiệp mà bán em cho tôi, em còn cố tỏ ra thanh cao làm gì?”
Anh quá kiêu ngạo, vừa kiêu ngạo vừa tự ti, sau khi bị từ chối chỉ thấy sự nhục nhã, nên không chút kiêng dè mà lời tuôn khỏi miệng.
Hoàn toàn không nhận ra rằng, sau khi anh rời đi, Quý Đình Tự đã sụp đổ, co rúm trong góc run rẩy và chôn mặt vào đầu gối, lúng túng giải thích: “Xin lỗi, em không kiểm soát được…”
Dáng vẻ cứng đờ và bất lực đó, đôi mắt đầy sợ hãi, vừa lắc đầu vừa cào vào tay đến chảy máu… chẳng còn chút nào giống hình ảnh chàng trai vô tư trên lưng ngựa, khiến người ta choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ba năm kết hôn, hai người sống lạnh nhạt như băng, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ có một vài lần gần gũi lướt qua trong những kỳ phát tình không thể kiểm soát của Quý Đình Tự.
Còn những thời kỳ dịch cảm, nóng nảy của Hạ Chước đều không có ai an ủi, anh chỉ có thể xả stress bằng cách đánh quyền điên cuồng.
Trách nhiệm trong hôn nhân đã ràng buộc anh không nɠɵạı ŧìиɧ hay tìm người khác bên ngoài, nhưng cái giá phải trả là anh không bao giờ đối xử tốt với Quý Đình Tự.
Anh mở miệng khıêυ khí©h, đóng miệng lại mỉa mai, thậm chí còn đưa những thiếu gia, tiểu thư trên thương trường ra để thị uy, chế nhạo Quý Đình Tự.
Nhớ lại những điều đó, Hạ Chước đưa tay tát mạnh vào mặt mình, đến nỗi khóe miệng chảy máu.
Yết hầu cao vυ"t rung nhẹ, đầu ngón tay giữ trên quan tài ấn sâu vào gỗ lim, đến mức nổi gân xanh, nhưng anh hoàn toàn không dám chạm vào cục lông nhỏ đó.
“Tiểu Tự… em ấy ở Syst cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Thư mời đi Syst phỏng vấn mà nó nhận được là giả, phòng báo chí căn bản không cử ai đến đó. Có người lừa nó đến đó, lấy đi thiết bị và công cụ liên lạc của nó. Chiến tranh nổ ra gần một trường tiểu học, nó đã chết trong đám cháy để cứu những đứa trẻ ở đó.”
“Người nào?” Hạ Chước mặt mày tối sầm, ánh mắt hẹp dài sâu thẳm.
“Vẫn chưa điều tra ra, chỉ biết trong đội của nó có kẻ phản bội.” Quý Thính Lan nói đến đây lại căm phẫn nhìn anh: “Nói đến cái chết của Tiểu Tự, Hạ tổng không phải cũng có công lớn sao?”
“Nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, lẽ ra không nên để nó đi, nhưng nó đã kết hôn với cậu ba năm, cậu đã ức hϊếp nó ba năm! Không chỉ mang người về cho nó xem mà còn vào ngày sinh nhật nó mời một đám vũ nữ thiếu gia đến nhà tổ chức tiệc tùng, nó không chịu nổi mới nhận nhiệm vụ đó!”
Như bị một đòn chí mạng đập vào đầu, Hạ Chước không thể tin nổi, anh ngẩng đầu, mở miệng mà không thốt nổi một lời. Một lúc lâu sau, anh mới tổ chức lại được ngôn từ: “Em ấy là… bị tôi ép đi?”
Hạ Chước hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
Anh há hốc, đôi mày nhíu lại không thể tin nổi, biểu cảm từ cứng nhắc dần dần trở nên mất kiểm soát, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, không còn chút nào vẻ bình tĩnh và cao quý.
“Nhưng tôi không định tổ chức tiệc vào ngày sinh nhật của em ấy, tôi chỉ là, chỉ là cố tình nói ra để kí©h thí©ɧ em ấy một chút, muốn em ấy nhượng bộ tôi một chút, đừng lạnh lùng với tôi như vậy nữa—”
“Cố tình nói ra để kí©h thí©ɧ nó?” Quý Thính Lan sắp nổi điên, một đấm đánh vào mặt anh: “Trước khi kết hôn với cậu, tinh thần của Tiểu Tự đã rất kém, bác sĩ nói chứng trầm cảm của nó nghiêm trọng đến mức có thể tự sát bất cứ lúc nào, cậu vẫn cố tình muốn cưới nó về chỉ để kí©h thí©ɧ nó? Ngược đãi nó? Cậu có còn là người không hả?!”
“Phịch” Một âm thanh trầm đυ.c vang lên, Hạ Chước bị đánh ngã xuống đất, máu tươi bỗng nhiên trào ra từ cổ họng, văng ra mặt đất tạo thành bọt máu, anh không buồn lau đi, cả người cứng đờ quay đầu, răng lập cập run rẩy.
“Anh nói gì? Tiểu Tự… em ấy…?”
Biểu cảm của Quý Thính Lan còn ngạc nhiên hơn anh: “Cậu không biết? Nó ở bên cậu ba năm, cậu không biết nó bị bệnh sao?!”
Hạ Chước biểu cảm trống rỗng, khuôn mặt trắng bệch như ma.
Quý Thính Lan đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trái tim như bị thắt lại: “Tai của nó bị bom nổ làm tổn thương, khả năng nghe kém, cậu cũng không biết đúng không?!”
Hạ Chước lắc đầu.
“Còn vết thương cũ ở chân thì sao? Nó không thể đứng lâu hay bị nhiễm lạnh, chẳng lẽ cả điều này cậu cũng không biết?!”
Hạ Chước vẫn lắc đầu, miệng anh tràn đầy máu, chảy xuống khuôn mặt tái nhợt và đau khổ, giống như những vết nứt trên vùng đất khô cằn.
“Đúng, tôi không biết, tôi không biết gì cả…”
Không chỉ không biết em ấy bị suy giảm thính lực, mà còn thường xuyên chế nhạo mỗi khi em ấy không trả lời; không chỉ không biết em ấy chân yếu, mà còn ép em ấy phải cùng đi dự tiệc đứng cả đêm, khiến em ấy ngã và xấu hổ; không chỉ không biết em ấy bị trầm cảm, mà còn cố tình kí©h thí©ɧ, lạnh nhạt, ép em ấy bỏ đi, đẩy em ấy đến chiến trường…“Là tôi đã hại chết em ấy…” Hạ Chước cười khẩy một tiếng, cúi đầu trong tuyệt vọng, như một con thú bị nuốt chửng bởi sự hối hận: “Nhưng tôi là chồng của em ấy…”
Người chồng đáng lẽ phải yêu thương, ở bên cạnh và tôn trọng em ấy, nhưng lại không hề nhận ra em ấy đã bệnh nặng đến thế, còn kéo em ấy từ địa ngục này sang địa ngục khác, tự tay đưa em ấy vào con đường cùng.Hạ Chước nghĩ lại những ký ức ít ỏi trong ba năm qua, nhớ về mỗi lần Quý Đình Tự rời đi đến chiến trường, đều cố tỏ ra kiên cường và vẫy tay chào tạm biệt.
Khi đó, anh ngây thơ nghĩ rằng hai người sẽ có cơ hội gặp lại lần sau, nên cứ để lần sau rồi nói tiếp.
Lần sau gặp lại, anh sẽ nướng bánh hạt dẻ mà Quý Đình Tự yêu thích nhất, và nói: “Tôi luôn thích em, chỉ là không thể không tức giận, tôi không phải là người có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cao đến mức mỗi ngày đều phải làm, đừng ghê tởm tôi có được không?”
Nhưng họ sẽ không có lần sau nữa, không bao giờ có nữa.
Con mèo nhỏ của anh đã bị ngọn lửa thiêu rụi… cháy thành một cục nhỏ màu đen…
*
Hạ Chước không biết ngày hôm đó mình đã rời khỏi Quý gia như thế nào. Anh chỉ nhớ rằng mình đã lăn xuống cầu thang, rồi ngất đi và mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó anh gặp lại Quý Đình Tự.
Nhưng đó là một cơn ác mộng.
Bởi vì anh đã thấy cảnh Quý Đình Tự chết.
Omega đầy thương tích nằm trên đống đổ nát của một ngôi trường, bụng có một vết thương lớn đẫm máu, lê hai chân bị trúng đạn trên mặt đất.
Khi không còn sức để di chuyển, cậu nằm trong vũng máu, tay nắm chặt một thứ gì đó, nói những lời cuối cùng.
Cậu nói: “Anh, kỷ niệm ngày cưới năm nay, em lại không thể trở về kịp. Nhưng chắc anh cũng không để tâm, vì em chỉ làm anh chán ghét thôi.
Thực ra, em không ghét anh, từ lúc trên dãy núi tuyết em đã thích anh rồi, nhưng vì công việc, em phải lập tức quay về, không kịp lấy thông tin liên lạc của anh.
Khi nhà xảy ra chuyện, bố đã đẩy em ra để liên hôn, em không muốn, nhưng khi biết người đó là anh, em không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Đêm tân hôn, em cầm súng chỉa vào đầu anh, không phải cố ý. Không phải ghét anh, mà là vấn đề của em. Sau chuyện kia, em rất sợ chạm vào người khác, sợ làm hại người khác, nhưng em không có cơ hội giải thích nữa, em không còn sức, không thể chịu đựng được nữa.
Cả đời này thế là đủ rồi, em đã chấp nhận.
Nhưng nếu có kiếp sau, em không muốn chịu đựng tất cả những điều này nữa, cũng không muốn thích anh nữa… Em chỉ muốn sống một mình, sống một cuộc đời có ý nghĩa…”
Ngọn lửa dữ dội nuốt chửng cánh tay nhỏ của cậu, Quý Đình Tự đau đớn đến mức gào thét, cuộn mình lại.
Cậu không còn duy trì được hình dạng con người, chỉ có thể biến thành một con mèo nhỏ, ngậm chặt thứ trong miệng, ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn về phía ngôi nhà không thể trở về, rồi bị lửa đỏ nuốt chửng, biến thành một cục nhỏ màu đen.
Hạ Chước đã nhìn rõ thứ cậu đang nắm chặt vào khoảnh khắc cuối cùng, đó là chiếc vòng tay đá kỷ niệm mà anh đã mua cho cậu với giá 25 đồng trong lần đầu tiên gặp nhau trên dãy núi tuyết.
Khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Hạ Chước mở chiếc hộp gấm chứa “thi thể” của Quý Đình Tự, và tìm thấy một mảnh đá nhỏ bị cháy đen trong đống lông đã bị thiêu rụi.
Cả đêm đó, tiếng khóc thương xót của alpha vang vọng khắp khu biệt thự.
Mỗi một cây cỏ bị đánh thức đều cảm nhận được nỗi hối hận sâu sắc của anh. Nhưng Quý Đình Tự không bao giờ biết được điều đó, vì cậu đã không còn cơ hội để biết.
*
Vài tháng sau.
Hạ Chước đứng bên mép vách đá, gió núi gào thét như thể có ai đó đang khóc. Anh chỉ mặc một bộ đồ bay dạng cánh dơi màu sắc sặc sỡ, không có thiết bị bảo hộ nào khác. Chỉ cần một sơ suất nhỏ anh có thể rơi xuống vách đá và tan xương nát thịt.
Anh đã gầy gò đến mức không còn nhận ra, đôi môi nhợt nhạt, hốc mắt lõm sâu như người chết khô. Cánh tay phải băng bó dày cộm, máu tươi thấm ra một mảnh, chảy xuống dưới. Ngón tay út bên tay phải đã bị gãy, vết cắt mới, còn dính máu đen đỏ.
Huấn luyện viên với sắc mặt tái nhợt lần thứ hai mươi ba hỏi: “Hạ tiên sinh, thật sự muốn bay bằng bộ đồ này sao?”
Hạ Chước ngẩn ra một lúc lâu, như ch3t lặng gật đầu: “Đây là cơ hội cuối cùng của tôi.”
Bay bằng bộ đồ cánh—một trong tám môn thể thao cực hạn thế giới “Ozaki 8(*)”, tỷ lệ tử vong cao đến 30%, là một cuộc cược tính mạng thực sự.
(*) Ozaki 8: là 8 thử thách du lịch mạo hiểm nhất thế giới bao gồm: Đi bộ đường dài, leo núi, đua xe đạp, thám hiểm vào tâm địa cầu, chèo thuyền, lướt sóng, trượt tuyết, đi trên dây.Người ta nói rằng ước nguyện trong khi bay có khả năng thành hiện thực cao, vì thách thức là đánh cuộc mạng sống với trời cao: nếu an toàn, ước nguyện sẽ bị hủy; nếu ch3t, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực.
Hạ Chước biết rõ điều đó không thể coi là thật, nhưng anh đã không còn đường lui, không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi gắm ước nguyện của mình cho trời. Còn sống hay ch3t, anh đã không còn quan trọng.
Chết thì chết, chết rồi nỗi đau sẽ chấm dứt.
Khi dang tay dưới độ cao hàng vạn mét, các cơ quan nội tạng bị áp lực cao xé nát, vết thương bị xé rách ngay lập tức, nhưng Hạ Chước chỉ siết chặt mảnh đá nhỏ bị cháy đen, thành tâm cầu nguyện.
— Ông trời ơi, nếu ngài nghe thấy ước nguyện của tôi, hãy để tôi chết đi, hãy trả lại mèo con lại cho tôi.
Ngày 14 tháng 4 năm 2023.
Báo chí đưa tin rằng một thi thể nam bị rơi xuống vực đã được tìm thấy, qua xét nghiệm DNA xác nhận chính là người thừa kế tập đoàn Hạ thị, Hạ Chước, mất tích trong vụ tai nạn nhảy dù cách đây một tháng.
Ngày 14 tháng 4 năm 2018.
Hạ Chước bừng tỉnh trên chiếc giường trong phòng ngủ, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà suốt mười phút. Sau mười phút, anh run rẩy cầm lấy điện thoại, nhìn vào giờ hiển thị trên màn hình, không kịp lên tiếng, nước mắt đã tràn ra.