Kiếp trước Giang Ngâm sẽ không cảm thấy tôi có lỗi với anh ấy đó chứ.
Tôi nhớ rõ một ngày trước khi sống lại, tôi chịu không nổi sự kiểm soát độc đoán của Giang Ngâm, ầm ĩ đòi ly hôn, trở về nhà mẹ đẻ.
Giang Ngâm vừa nghe, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Anh ấy tháo cặp kính vàng ra, tùy ý ném lên sô pha, anh thản nhiên mở miệng: "Muốn ly hôn sao, là chơi chán anh rồi, muốn đổi người?"
Tôi ngẩn người, lôi đâu ra cái suy nghĩ tôi chơi đùa ảnh vậy ta, từ đầu đến cuối tôi đều thật lòng mà.
Rõ ràng tại anh phát khùng trước.
"Anh nói lung tung gì thế, rõ ràng anh chính là người bắt em không được về nhà trễ, không được đi tụ tập với chị em, không cho em tiêu quá nhiều tiền, không cho em làm cái này, không cho em làm cái kia, anh thử nhìn xem có ai làm chồng mà như anh không?"
"Anh nghèo nên quen rồi, sao lại bắt em phải cứ theo quy tắc của anh được chứ? Phiền phức."
Nói quá nhanh, tôi ngay lập tức bịt miệng và cẩn thận xem phản ứng của anh ấy.
Giang Ngâm cười, nhưng ý cười chưa đến đáy mắt.
"Em chê anh? Vậy nếu được làm lại từ đầu, em sẽ không chọn anh?"
Trái tim tôi muốn nói rằng ngay cả khi làm lại từ đầu, em vẫn sẽ chọn anh.
Cha tôi nói rằng không ai là hoàn hảo, nhưng miễn là ta muốn, ta có thể mài giũa và thay đổi lẫn nhau.
Tôi thật lòng với Giang Ngâm.
Tôi thích anh ấy, yêu anh ấy, xem Giang Ngâm như đầu quả tim, các chị em nói tôi ngu ngốc, nên sớm tìm mấy anh chàng hiểu lòng người để bao nuôi bên ngoài.
Bọn họ nói liên hôn luôn là vậy, chỉ được vẻ ngoài, mỗi người tự tìm thú vui riêng. Nhưng tôi vẫn cho rằng tôi và Giang Ngâm không giống thế.
Nhưng lúc ấy tôi đang tức giận, liền cắn răng nói: "Đúng, nếu làm lại một lần nữa em nhất định sẽ chọn người khác chứ không bao giờ chọn anh, cho dù cả thế giới chỉ còn lại một người đàn ông là anh, em nhất quyết cũng sẽ không lấy anh, hài lòng chưa?"
Bình hoa trong phòng khách bị Giang Ngâm đập mạnh, tôi sợ tới mức thét chói tai một tiếng.
Mảnh vỡ cắt tay anh, máu tí tách chảy xuống, nhưng Giang Ngâm lại như không phát hiện.
Mắt Giang Ngâm hằn lên tia máu, anh nói: "Thẩm Lê Lê, là em trêu chọc anh trước, dựa vào cái gì em nói muốn chấm dứt thì chấm dứt hả?"
"Rõ ràng là anh quá đáng trước."
“Là em năm lần bảy lượt nói yêu anh! Thích anh! Cảm thấy anh chỗ nào cũng tốt, lời này là do em nói trước."
Khuôn mặt nhỏ của tôi tức giận, không nói gì, tôi biết là lỗi của mình, không cần phải nhấn mạnh như vậy.
Cơn tức thiêu đốt tâm trí tôi, tôi xoay người cầm túi xách rời khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa tôi liền kéo bè kết phái gọi một đống chị em đến quán bar mượn rượu giải sầu. Mấy chị em đều là phú bà, nhìn tôi vì một người đàn ông mà khổ sở như vậy, cảm thấy thật nực cười.
Qua vài vòng rượu, mấy chị em đều khuyên.
"Đàn ông mà, tìm người khác là được, để chị đây giới thiệu vài người cho em, tối nay em chơi 3some cũng được."
"Dù sao ông ấy cũng là ba ruột cậu, nếu cậu thật sự muốn ly hôn, chẳng lẽ ông ấy còn nói đỡ cho người ngoài hay sao?"