Chương 41: Không cam lòng

Editor: NL

Nghĩa muội?

Bùi Sách nhất thời đoán

không

ra ý của Lâm viên ngoại thế nào.

hắn

chợt nghĩ có khi nào Lâm viên ngoại biết tâm tư của mình đối với Lỗ Lỗ, cho nên mới

ẩn

ý “không

muốn trèo cao”

nói

cho

hắn

biết Lỗ Lỗ

không

thích hợp với

hắn, nên muốn dùng tầng quan hệ nghĩa huynh nghĩa muội để

hắn

chết tâm.

Nhưng ánh mắt của ông rất chân thành, là ánh mắt của

một

người cha lo lắng cho congái. Hơn nữa

hắn

hiểu



tính tình của Lâm viên ngoại, ông chỉ vì con

gái

mình mà bận tâm thôi

Càng nghĩ, Bùi Sách càng đau đầu.

Lâm viên ngoại

đã

có thể

nói

ra những lời này,



ràng là

không

có suy nghĩ muốn

hắnlàm rể. Nghĩa huynh nghĩa muội, gì chứ, Bùi Sách

hắn

không

muốn đáp ứng đâu, bằngkhông

hắn

không

ở bên Lỗ Lỗ được mất.

thật

khó xử, dựa vào quan hệ của mình và Lâm viên ngoại,

hắn

không

có lý do gì cự tuyệt.

một

khi cự tuyệt, Lâm viên ngoại tuyệt đối

sẽ

suy nghĩ nhiều, lỡ mà ngài ấy đoán ra tâm tư của mình, lại

không

muốn đem Lỗ Lỗ gả vào Bùi phủ, Lâm viên ngoại rất quan tâm Lỗ Lỗ, chắc chắn sau này muốn gặpsẽ

không

còn cơ hội nữa.

Quá khó xử!

Lâm viên ngoại thấy Bùi Sách khó xử, nhưng lại

không

nghĩ ra vì sao. Nhận Lỗ Lỗ làm nghĩa muội, Bùi Sách thực

sự

không

cần giúp nàng cái gì, chỉ cần hàng năm hai nhà lễ tết quà cấp qua lại là ổn."Hiền chất, nếu có chỗ nào

không

tiện

thì..."

"không

phải, bá phụ ngài quá lo lắng, gia phụ

không

quá quản con,

sẽ

không

để ý điều này." Bùi Sách cười

nói.

"Bá phụ, Lâm



nương... Huệ nương là nữ nhi của ngài,

không

cần ngài

nói, con cũngsẽ

coi nàng là muội muội mà đối đãi,

không

để người khác khi dễ nàng được. Chỉ là, con còn lo lắng

một

việc..."

Thấy thần sắc

hắn

ngưng trọng, Lâm viên ngoại có chút lo lắng: "Hiền chất cứ

nóiđừng ngại."

Bùi Sách áy náy nhìn

hắn, hạ giọng: "Bá phụ, ngày đó Lâm Toàn làm ra mấy việc bất hiếu, ngài đuổi

hắn

ra khỏi nhà, chuyện này

trên

trấn ai cũng nghe thấy, chỉ cần ngài còn,

hắn

sẽ

không

nhắc lại chuyện tự tử, Huệ nương đương nhiên là người kế thừa. Nhưng

một

khi ngài...

đi, lấy tính tình Lâm Toàn, con hoài nghi

hắn

tuyệt đối

không

sẽchịu để yên, chắc chắn

sẽ

mặt dày trở về, tranh gia sản. Đến lúc đó, tri huyện có

đãthay người, nếu là tiểu nhân tham lam, vô cùng có khả năng bị Lâm Toàn thu mua, tiêu hủy chuyện ghi chép này của Nhâm tri huyện đại nhân mà phán định Lâm Toàn vì tự tử.

thật

tới khi đó, con đương nhiên

sẽ

giúp đỡ Huệ nương, chỉ chứng phẩm hạnh Lâm Toàn

không

xứng làm tự tử, nhưng

một

khi con nhận Huệ nương làm nghĩa muội, mối quan hệ kia của con và Huệ nương kia

sẽ..."

Khi đó động cơ

hắn

giúp

sẽ

bị xem là

không

thuần khuyết, lời chứng của

hắn

sẽ

khôngđược chấp nhận.

thật

bi ai vô cùng,

không

có người nối nghiệp, gia nghiệp đời đời tích góp cũng

khôngthể tự làm chủ.

Tâm tình Lâm viên ngoại vì đường lui cho con

gái

mình mà kích động cũng dần bình tĩnh lại, thở dài

nói: "Vẫn là hiền chất suy nghĩ chu đáo, việc này xem như ta chưa

nóiqua vậy, sau này nếu Lâm Toàn

thật

sự

đến tranh đoạt, còn phiền hiền chất thay ta lo lắng cho Huệ nương! Bá phụ, bá phụ chỉ hận

không

thể bảo vệ con bé

một

đời..."

Thân thể của mình tự mình biết, Lâm viên ngoại

hiện

tại có cảm giác lực bất tòng tâm, ông cảm giác chính mình

không

còn sống được mấy năm nữa. Nếu như ông

không

vô tình gặp Lỗ Lỗ,

trên

đời này ông

không

còn lưu luyến gì nữa, ông giờ có nữ nhi nhưng con bé vẫn chưa hiểu chuyện...

Ánh mắt Lâm viên ngoại nhìn Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đứng bên cạnh đều là áy náy cùng bất đắc dĩ.

Bùi Sách

không

đành lòng, bèn trấn an ông: "Bá phụ yên tâm, con nhất định

sẽ

thay ngài chiếu cố Huệ nương. Hôm nay mặc dù con

không

có nhận nàng làm nghĩa muội, nhưng con

thật

sự

xem nàng là muội muội mà quan tâm."

"Cái gì là muội muội?" Lỗ Lỗ ở bên cạnh nghe hai người

nói

thật

nhiều, càng nghe càng mơ hồ, nhịn

không

được bèn chen miệng

nói.

Bùi Sách giải thích cho nàng: "Muội muội chính là rất thân nhân. Ta xem nàng là muội muội, như vậy trừ bá phụ, ta

sẽ

đối với muội tốt nhất, sau này Huệ nương có cái gì khó khăn, cũng có thể tới tìm ta." Lâm viên ngoại trong khoảng thời gian ngắn

sẽkhông

kén rể trong hai ba năm tới, hôm nay

nói

lời này, sau này

hắn

lại đến Lâm phủ bái phỏng, có thể danh chính ngôn thuận cùng Lỗ Lỗ trò chuyện. Đợi

hắn

giải quyết chuyện

trên

trấn,

sẽ

tìm cơ hội cùng Lâm viên ngoại cầu hôn.

Lỗ Lỗ nghĩ, đúng nha, hình như trừ lão tộc trưởng, Bùi Sách thực

sự

người đối với mình tốt nhất,

nói

như vậy, vậy mình là muội muội của

hắn

nhỉ?

Nhưng nàng càng để ý câu

nói

sau hơn kia, "Vậy

không

phải lúc khó khăn, cũng có thểđi

tìm ngươi sao?" Tối hôm qua nàng

nói

với

hắn

là sau này

sẽ

thường xuyên tìm

hắnchơi, nhưng Bùi Sách

nói

như vậy

không

tốt,

không

thể để cho người ngoài biết quan hệ của bọn họ. Vậy

hiện

tại lại có thể ha?

Bùi Sách nhìn Lâm viên ngoại, có chụt bất đắc dĩ

nói: "Đương nhiên có thể..."

Lỗ Lỗ cười vui vẻ.

Lâm viên ngoại vẫn vui mừng nhìn hai người, lúc này thấy Lỗ Lỗ

nói

trắng ra như vậy,không

khỏi cười

nói: "thật

là nha đầu khờ, Bùi Sách chắc còn bận chuyện khác, sao có thời gian rảnh cùng người chơi, sau này

hắn

lấy..."

"Bá phụ!" Bùi Sách có chút lúng túng cắt ngang lời Lâm viên ngoại, "Bá phụ, ngài đừng trêu chọc con. Được rồi, trong phủ con còn có việc,

hiện

tại phải trở lại. Bá phụ nghỉ ngơi

thật

tốt, ngày khác con lại tới thăm ngài."

đang

nói

vừa muốn

đi

ra.

Lâm viên ngoại vội hỏi: "Vậy hiền chất

đi

thong thả. Thường Ngộ, ngươi cùng đại tiểu thư tiễn Bùi thiếu gia."

"Biết, lão gia." Thường Ngộ từ bên ngoài kéo rèm cửa, sau khi Lỗ Lỗ bước ra,

hắnhướng Lâm viên ngoại gật đầu đáp, cấp tốc

đi

theo.

,Sau khi ra khỏi phòng, Bùi Sách căn bản

không

dám nhìn Lỗ Lỗ, lo là Lỗ Lỗ dán

hắn,sẽ

bị Thường Ngộ nhìn ra khác thường.

"Bùi Sách, ngươi

đi

nhanh như vậy làm gì a?" Lỗ Lỗ bước chân

nhỏ, theo

không

kịphắn.

"Bên ngoài nóng, Lâm



nương vẫn là

đi

về trước

đi,

không

cần tiễn ta." Bùi Sách quay đầu nhìn nàng

một

cái, cố gắng đưa mắt ra hiệu, giọng có chút khách khí xa cách, ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Vừa rồi ở bên trong phòng,

hắn

vì trấn an Lâm viên ngoại nên phải tỏ vẻ thân mật.

hiện

tại ở bên ngoài, Búi Sách

không

muốn Thường Ngộ nghi ngờ, để

hắn

hiểu



là mình khi nãy "Trấn an" Lâm viên ngoại, cũng giống như trước vậy, cùng Lỗ Lỗ giữ

một

khoảng cách.

Lỗ Lỗ nhìn bóng lưng

hắn, có điểm mất hứng.

Nàng thích Bùi Sách ôm nàng dỗ dành cơ, sao phản ứng bây giờ của

hắn

như

khôngthích mình a?

Nga, đúng rồi,

hắn

đã

nói, muốn làm bộ

không

biết.

Lỗ Lỗ yên lòng,

không

nói

thêm gì nữa, lặng yên ở phía sau,

đi

tới đại môn, nàng còn muốn

đi

theo

hắn

tới xe ngựa trước mặt đó.

Thường Ngộ đúng lúc ngăn cản nàng,

không

cho nàng

đi

ra khỏi cửa lớn, thấp giọngnói: "Đại tiểu thư, chúng ta tiễn đến đây là được."

"Nga." Lỗ Lỗ ngoan ngoãn dừng bước lại, đưa mắt nhìn Bùi Sách lên xe ngựa, thấyhắn

không

quay đầu lại tiến vào xe, buông rèm cửa. Xe ngựa chậm rãi hướng phía trước

đi, Lỗ Lỗ đột nhiên

không

muốn nha. Bùi Sách cái gì cũng đều theo nàng, nàng thích cùng Bùi Sách cùng

một

chỗ.

hiện

tại

hắn

đi,

không

biết khi nào mới tới nha...

Lỗ Lỗ nhìn xe ngựa phát ngốc, Thường Ngộ cũng

đang

len lén nhìn tiểu thư của mình.hắn

vốn cao hơn nàng rất nhiều,

hiện

tại chỉ cần rũ mắt xuống, là có thể thấy



lưu luyến trong mắt nàng.

Tiệc ngày đó, đại tiểu thư say rượu nhìn Tống Ngôn cười,

không

quan tâm tới Bùi Sách nhiều. Bây giờ, đại tiểu thư đối Tống Ngôn khôi phục bình thường, đối Bùi Sách, hình như đột nhiên thân mật hơn.

Đại tiểu thư rốt cuộc là nghĩ như thế nào a? Nàng biết cái gì gọi là thích

không? Còn là ai đối với nàng tốt, ai chiều theo ý nàng, nàng

sẽ

thích người đó sao? Thích, đối với tiểu thư rất đơn giản, như kiểu thích của trẻ con, hay là như

hắn, vì nụ cười của người ta mà động tâm, vì nàng đột nhiên biến mất mà lo lắng

không

yên?

Thường Ngộ nhanh chóng thu lại hỗn loạn trong lòng mình, cung kính

nói: "Đại tiểu thư, chúng ta vào

đi

thôi."

Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là đại tiểu thư của

hắn,

hắn

không

có tư cách can thiệp nàng thích ai, việc duy nhất có thể làm, liền là xa xa nhìn nàng. Tống Ngôn cũng tốt, Bùi Sách cũng được, thậm chí là Cố Tam, nếu như đại tiểu thư thích, chỉ cần bọn họkhông

làm chuyện thương tổn đại tiểu thư,

hắn

đều chỉ có thể nhìn.

Lỗ Lỗ dạ, vừa muốn xoay người trở về

đi, chợt nhớ tới cái gì, ngửa đầu nhìn Thường Ngộ.

Thường Ngộ tim đập trật nhịp.

hắn

chút

không

dám nhìn vào đôi mắt trong suốt của tiều thư nhà mình, nhưng lại luyến tiếc bỏ qua cơ hội ngắm người ta trực diện, đặc biệt nàng biến mất tròn

một

ngày,

hắn

thực

sự, rất nhớ nàng.

"Đại tiểu thư,

trên

mặt ta có gì sao?" Thường Ngộ hơi híp mắt theo thói quen cười cười che giấu khẩn trương của mình.

Lỗ Lỗ lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt của

hắn

nói: "không

có, chính là

một

ngày

không

gặp, ta có chút nhớ ngươi." Nàng thích nhìn Thường Ngộ cười nha.

Thường Ngộ lần này là

thật

tâm cười, ánh mắt

hiện

lên tia vui vẻ cả chính mình cũngkhông

biết, "Thường Ngộ cảm tạ đại tiểu thư nhớ mong. Bên ngoài nóng, ngài mau trở về phòng nghỉ ngơi thôi."

"Uh, ta

đi

tìm cha!" Lỗ Lỗ hài lòng

nói, chạy vào trong nội viện.

Thường Ngộ cười

đi

theo sau, đôi mắt híp lại nhìn bóng lưng của ai đó.

Trờ hè nóng bức, sau khi hạ nhân Lâm gia đóng cửa,

trên

đường dần ít người.

khôngai chú ý ở khúc quanh

không

lâu sau đó có

một

bóng người.

Cố Tam đứng

thật

lâu, đứng đến ngây người, trong đầu

hiện

lên chiếc mã xa, nhớ lại ánh mắt Lỗ Lỗ lưu luyến Bùi gia thiếu gia phong thái tuấn tú rồi nhớ đến Lỗ Lỗ cười kiều mị với Thường Ngộ.

hắn

nên cao hứng. Lỗ Lỗ

không

có gặp chuyện

không

may, nàng

đã

trở về bình yên vôsự.

Nhưng trong lòng

hắn

có chút khủng hoảng. Mình hẹn Lỗ Lỗ, lại ôm sai mèo chờ sai người. Cả buổi tối, Lỗ Lỗ trải qua thế nào, có phải

đã

chờ mình cả đêm?

không

gặp được, nàng cảm thấy thế nào, có giận mình

không? Đau đầu nhất là đêm qua Lỗ Lỗ trải qua thế nào,

đã

xảy ra chuyện gì, có gặp ai?

Nhìn cửa lớn Lâm phủ, Cố Tam đột nhiên cảm thấy, Lỗ Lỗ cách mình rất xa. Từ nay về sau, nàng

sẽ

tiếp tục làm

một

đại tiểu thư được cưng chiều, mình biết người là ở chỗ này, nhưng

không

cách nào gặp được.

Ở trong núi, mình bỏ lỡ nàng, đêm hôm qua, mình lại bỏ lỡ nàng.

Mình còn có cơ hội

không?

Cả

một

đêm mệt mỏi lo lắng cũng khiến cho thân thể lực lưỡng khỏe mạnh lung lay. Nếu

không

phải sau lưng là tường, sợ rằng

đã

ngã xuống đất.

Cố Tam rất khát.

hắn

dựa vào tường, sờ sờ sờ đôi môi khô khốc của mình, lòng cókhông

cam lòng.

hắn

có thể tìm nàng

một

tháng, có thể trắng đêm chờ nàng, đương nhiên có thể

sẽtiếp tục chờ lâu hơn. Tháng sau hẳn là nàng

sẽ

đến vườn trái cây?

hắn

đây là

sẽ

ở chỗ này chờ nàng! Lỗ Lỗ là của mình, nàng giận, mình

sẽ

dỗ. Nàng thích người khác, mìnhsẽ

đối xử tốt hơn nữa để Lỗ Lỗ thích lại mình. Hơn ai hết, mình biết nàng đâu tiên,không

lý nào chấp tay đưa Lỗ Lỗ cho người ta!

Giữa ngày hè nóng bức, đôi mắt nào đó thâm thúy sáng lên