Chương 17: Đêm

Lâm viên ngoại gia tư phóng khoáng, trong

các bữa hàng ngày cũng không thịt cá phô trương lãng phí, trừ ngày lễ

ngày tết mở tiệc chiêu đãi khách khứa thì các món ăn trong nhà cũng

thịnh soạn hơn so với nhà người bình thường khác chút thôi. Loại gạo

thường dùng là gạo thượng hạng, trắng nõn nà, món ăn mặn thì lấy thịt

gà, thịt heo thông thường là đa số.

Thời gian trước vì chuyện xấu kia và thêm việc Lâm viên ngoại dưỡng bệnh sau đó nên trù phòng chuẩn bị cơm nước vô cùng thanh đạm. Hôm nay, khi

bọn nha hoàn trải khăn bàn màu xanh lam lên trên bàn tròn bằng đá và bày lên từng món thức ăn tinh xảo, mắt to của Lỗ Lỗ trừng lớn vừa ngắm vừa

hít hà mùi hương thức ăn mê người, thật lâu mới nhìn thấy món ưa thích

của mình, vội vàng kéo tay áo Lâm viên ngoại nói: “Cha! Cha! Con muốn ăn cá!”

Lâm viên ngoại làm bộ sinh khí, trừng nàng. Lỗ Lỗ lập tức buông tay ra, lập tức ngồi thẳng lưng, nhìn cá mà nuốt nước miếng.

Thấy vậy, Lâm viên ngoại có chút lúng túng đối Bùi Sách xin lỗi: “Đứa

nhỏ này, gặp được thích ăn liền đã quên quy củ, hiền chất chớ trách.”

Bùi Sách vội để đũa xuống, cười nói: “Bá phụ không cần như vậy khách

khí. Lâm cô nương trong vòng nữa tháng có thể như vậy là rất tốt rồi,

chứng tỏ bá phụ đã tìm đúng cách dạy và Lâm cô nương cũng thông tuệ phi

thường. Tin là không lâu sau, Lâm cô nương nhất định sẽ hiểu chuyện, và

ứng xử như mọi người thôi.”

”Chỉ hy vọng như thế đi.” Lâm viên ngoại vuốt vuốt râu, thấy Lỗ Lỗ nhìn

chằm chằm bày món cá bày giữa bàn một cách nóng bỏng, đột nhiên liền

cười, “Hiền chất, ngươi không biết Huệ nương có bao nhiêu tham cá ăn.

Ngày đó ta mang nàng bên hồ tản bộ, dạy nàng học nói. Đi một hồi thì có

cá nhảy ra mặt nước hồ, nha đầu kia lập tức chạy đến bên hồ meo meo mà

gọi. Ta xem nàng nhìn chằm chằm con cá nửa ngày đều không nháy mắt, cho

rằng nàng muốn biết đây là cái gì, nên ta đã dạy nàng nói cá, không ngờ

khi nàng học xong, lập tức liền la hét muốn ăn cá, bộ dạng như mèo con

tham ăn!”

Bùi Sách giật mình, lập tức phụ họa cười, Lâm viên ngoại hiện giờ như

“hiếu nữ”, thích cùng người ngoài khoe về con mình. Khi nãy lúc Lỗ Lỗ

chưa đến, cứ ba câu lại nhắc tới nàng, nói gì cũng sẽ liên quan đến con

gái của mình. Cười đủ rồi, Bùi Sách có chút cảm thấy hứng thú nhìn Lỗ Lỗ nên liếc mắt một cái, tưởng tượng về tình cảnh đó, cảm khái nói: “Lâm

cô nương bị mèo hoang nuôi lớn, thích ăn cá cũng là bình thường.”

Nụ cười của Lâm viên ngoại dần dần phai nhạt, sờ sờ Lỗ Lỗ đầu, tự mình

gắp cho nàng miếng cá lớn. Các món ăn hôm nay là ông cố ý dặn dò chuẩn

bị thêm nhiều thịt và cá một chút cho con bé.

”Meo... Cha thật tốt!” Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu cọ cọ vai Lâm viên ngoại, bắt đầu ăn cá. Nàng dùng đũa không thành thạo, phải từ từ

nâng lên, còn phải cúi đầu xuống sát, thật vất vả cầm đũa gắp lên rồi

run run đưa miếng cá tới miệng ăn. Lỗ Lỗ nhắm mắt hưởng thụ, tinh tế

nhai, đầu còn hơi nghiêng về hướng của Lâm viên ngoại.

”Ngươi xem, dạy nàng rất nhiều lần, tướng ăn vẫn còn giống...” Lâm viên ngoại bất đắc dĩ nói.

Bùi Sách thu hồi ánh mắt nhìn Lỗ Lỗ, trấn an lão nhân gia, “Việc này không thể một lần là xong, bá phụ chớ vội.”

”Ta sao có thể không vội a?” Lâm viên ngoại nhíu mày lắc đầu, “Ngươi

không biết, ngày đó Huệ nương cư nhiên lại hỏi ta là mèo tai và đuôi bị

ai cắt rớt, vì sao Thường Ngộ bọn họ cũng không có tai và đuôi, còn hỏi

ta nơi này là chỗ nào, ta đến đây khi nào, có muốn về lại miêu tộc

không. Ta lúc đó không hiểu ý nàng lắm, xuy đi nghĩ lại, Huệ nương, đại

khái vẫn còn xem bản thân là mèo đó! Ai... Cho nên a, ta tính toán ngày

mai sẽ đi bái phỏng Tống tú tài, thỉnh hắn dạy Huệ nương đọc sách tập

viết, sau đó sẽ thỉnh một nữ tiên sinh dạy nàng cử chỉ lễ nghi, chỉ tiếc bá mẫu ngươi đi sớm, lão già như ta, chưa từng nghe qua nữ tiên sinh

nào hay, nên chẳng biết tìm ở đâu cả.”

Bùi Sách nghiêm túc hẳn lên, trầm ngâm rồi nói: “Tống Ngôn, hắn là

thượng giới viện thử án thủ, học vấn không có vấn đề. Về phần nhân phẩm, ta cùng với hắn từng tiếp xúc qua, người này tính cách đạm bạc không

ham danh lợi, xác thực thích hợp để dạy cho Lâm cô nương. Còn nữ tiên

sinh, nếu như bá phụ không vội, ta có thể phái người đi thị trấn hỏi

thăm một chút, Lâm cô nương tình huống có chút đặc biệt, ta cảm thấy vẫn là thỉnh nữ tiên sinh nghiêm khắc một chút để dạy nàng sẽ thích hợp

hơn, bá phụ ý như thế nào?”

Lâm viên ngoại mừng vô cùng, vuốt cằm nói: “Hiền chất nói rất đúng, Huệ nương tính tình như vây (“bại hoại”: “bản convert ghi thế nhưng từ nặng quá à...), phải thỉnh người xem thật kỹ nàng, mới có thể sớm một chút sửa sai. Nếu như thế, vậy ta liền mặt dày lại làm phiền hiền chất một lần!” Lần này thỉnh Bùi Sách qua đây, một mặt là vì chức mừng, mặt khác liền là muốn

mời hắn giúp, là công tử từ gia đình lớn, về phương diện giao tiếp và

mối quan hệ sẽ rộng hơn cả ông, hơn hẳn ông chỉ ở mỗi vùng này.

Bùi Sách hiền hòa cười, nâng chén cùng Lâm viên ngoại đối ẩm.

Bên cạnh Lỗ Lỗ ăn đến cảm thấy mỹ mãn, căn bản không biết hai người thảo luận chuyện thỉnh tiên sinh dạy cho mình.

Đến tận khuya, tiệc rượu mới tàn, Lâm viên ngoại tự mình tiễn Bùi Sách ra cửa. Lỗ Lỗ ăn no liền muốn ngủ, đã rời bàn từ sớm.

Bùi Sách trở lại phủ của mình, sau khi rửa mặt, bảo Thanh Mặc lui xuống, tự mình tiến nội thất.

”Meo...”

Một con mèo trắng từ trên bàn nhảy xuống tới, đứng một chút, dựng thẳng

đuôi như thử thăm dò rồi hướng hắn đến gần mấy bước. Bùi Sách cười, khúc chân ngồi xổm xuống, đưa tay gọi nó. Bạch mèo cảnh giác lui về phía

sau, cái đầu tròn nghiêng bên trái rồi bên phải, sau đó rất nể tình đi

tới trước người của chủ nhân, lấy lòng cọ cọ tay chủ nhân.

Bùi Sách rất thích cảm giác bị mèo cọ, hắn cười rất ôn nhu đem mèo bế lên.

Đáng tiếc, mèo trắng hiển nhiên không thích cái tư thế này, nó giãy giụa trong lòng chủ nhân, hung hăng đạp Bùi Sách một chút, rồi chạy trốn.

Bùi Sách lăng tại chỗ, nhìn nó chui vào dưới ghế tựa cuộn mình thành một đoàn, nhìn nhìn lại vết thương trên mu bàn tay, ánh mắt ảm đạm.

Đây là con mèo thứ năm mà Thanh Mặc mua về, một con mèo đực, vô cùng

nghe lới, chỉ cần hắn kêu, nó liền ngoan ngoãn chạy tới, ngoan ngoã vô

cùng. Nhưng hắn vẫn có sự bất mãn và thất vọng. Hắn thích tiểu miêu mà

hắn nhặt được ở Bùi gia hơn, nó ngoan ngoãn để hắn tắm cho, dùng chân

nhỏ chơi đùa cùng hắn mà không đưa móng vuốt ra, thích nắm trên đầu gối

hắn ngủ, thích chiếm gối đầu và cọ cọ vai hắn cũng đắp chăn ngủ.

Mà con mèo trước mắt hắn, không chịu để cho ôm, không chịu ngoan ngoãn

ngủ trên giường, không cần phải nói chen đến bên cạnh hắn làm nũng.

Bùi Sách đứng tại chỗ, nhìn mèo trắng dưới ghế tựa, phát ngốc.

Màu mắt nó là màu vàng, không phải màu nâu. Bộ lông không phải rất

trắng, không như tuyết trắng thuần khiết. Đuôi nó thô cứng, không như

mềm mại thoải mái.

Nó cũng rất xấu tính, hay giơ cao cái đuôi, lộ ra đặc thù của giống đực, không như tiểu miêu kia rất biết xấu hổ và rụt rè.

Khiến hắn bất mãn nhất là con mèo này rất ngu. Nó không biết dùng một

đôi ngập nước mắt cầu hắn, sẽ không vươn phấn nộn cái lưỡi liếʍ, lấy

lòng hắn, cũng sẽ không phát ra tiếng kêu tinh tế khiến hắn nghe xong

liền không nhịn được mà muốn cười muốn trêu đùa nó.

Mèo ngốc...

Bùi Sách bực bội mở cửa, đem mèo trắng đuổi ra.

Thoát y, tắt đèn, hắn nắm trên giường trằn trọc.

Quên đi, ngày mai còn phải căn dặn Thanh Mặc, bảo hắn cẩn thận chọn lựa, đừng thấy mèo trắng liền ôm về.

Bùi Sách âm thầm nghĩ, vuốt vuốt gối đầu, nhắm mắt ngủ.

Hắn nằm mơ….

Hắn đang câu cá bên hồ, mèo trắng mập mạp đột nhiên thò đầu ra từ trong

bụi cỏ, cái đầu tròn tròn đặc biệt đáng yêu. Hắn vờ không có phát hiện

nó, chỉ len lén liếc xem nó, xem nó ngoắt ngoắt cái đuôi chậm chạp bước

tới, ngồi xổm ngồi bên cạnh hắn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt hồ. Tâm Bùi Sách mềm nhũng, có mèo nhỏ bồi hắn câu cá, loại cảm giác này

thật tốt.

Cần câu động, mèo con đột nhiên nhào tới giữa hai chân hắn, hướng trong nước meo meo gọi.

Bùi Sách bật cười, lưu loát thu cần, câu được một con cá to mập. Mèo

trắng nhỏ kêu đến vui vẻ, không ngừng đi xung quanh hắn. Hắn đem bong

bóng cá ném cho nó, nó lại trực tiếp nằm đi xuống, đầu gác trên chân,

dùng ánh mắt mười phần ghét bỏ mà nhìn hắn. Nhưng đợi đến hắn đem cá

nướng gần xong, thì nó lại mặt dày mày dạn lớn mật nhảy đến trong ngực

hắn. Bùi Sách nhấc cổ cố ý hù dọa nó, nó liền dùng chân trước ôm lấy cổ

tay hắn, meo meo mà xin xỏ, một đôi mắt nâu long lanh, rất đáng thương.

Bùi Sách yêu cực kỳ dáng vẻ của mèo nhỏ tự mình xé thịt cá cho nó ăn..

Mèo ta ăn rất vui vẻ, đuôi lông xù thỉnh thoảng đưa qua đưa lại, vuốt trên đùi hắn.

Ăn xong rồi, hắn nằm trên cỏ. Mèo con ngồi đối diện đang dùng cái lưỡi

hồng nhỏ xíu của nó liếʍ liếʍ móng vuốt lau mặt, đáng yêu cực kỳ.

Hắn vỗ vỗ lên vai, ý bảo nó đến nơi đây đi ngủ.

Nó rất nghe lời, ngoan ngoãn đi tới, dùng cái đầu tròn tròn cọ hắn.

Bùi Sách hưởng thụ vô cùng, dịu dàng vuốt lông rồi hấp dẫn bảo nó, “Lỗ Lỗ, kêu một tiếng.”

”Meo...”

Bạch mèo làm nũng tựa gọi, Bùi Sách rất hài lòng, cúi đầu vuốt tiếp, như là khen thưởng. Được một lúc sau thì, mèo trắng trước mắt đột nhiên

biến thành người, biến thành một cô nương xinh đẹp quyến rũ.

Bùi Sách sửng sốt, cô nương kia lại meo meo kêu, vươn cái lưỡi liếʍ hắn một chút, sau đó còn ôm lấy hắn.

Bùi Sách nhíu mày, hắn ý thức được là mình đang nằm mơ, hắn muốn từ giấc mơ hoan đường này tỉnh lại, nhưng thân thể mềm mại đó quá xinh đẹp, đôi mắt ngập nước vô cùng hấp dẫn, từng tiếng từng tiếng mèo kêu khiến hắn

tình loạn ý mê. Lý trí rất nhanh bị khát vọng chân thực nóng bỏng đó đè

xuống, để hắn chìm trong một loại cảm xúc không tên, chậm rãi mà tỉnh

lại.

Bùi Sách thất thần bật dậy, trời gần sáng rồi.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của bản thân. Bùi Sách

nhắm mắt lại, giơ tay lên đỡ trán, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt phiếm ửng hồng diêm dúa lẳиɠ ɭơ, đôi môi đỏ mọng hé mở, như nức nở cầu xin,

meo ~~~~~.

Bùi Sách bỗng nhiên có chút đau đầu, hắn thế nào mơ tới nàng?