Chương 9

Kiếp trước nàng cũng không tham gia Xuân Yến, kiếp trước ở cạnh rừng trúc Dục Viên cũng không hề có chiếc cổng tò vò này, kiếp trước Cao công công càng không bị đánh chết ờ một ngày mùa xuân.

Rối loạn, tất cả đều trở nên rối loạn!

Trong lòng Kiều Uyển nhất thời lại cảm thấy kinh sợ, nếu đời này mọi thứ đều thay đổi thì phủ Tuyên Ninh hầu rồi sẽ đi về đâu?

**

"Loan Loan, sao ngươi lại tới đây rồi? Làm ta tìm ngươi mãi."

Một âm thanh hô to duyên dáng truyền tới đánh gãy suy nghĩ của Kiều Uyển, nhất thời trong lòng nàng nhảy loạn.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc một thân hồng đào cánh bướm mặc một chiếc váy hoa dài. Trên đầu thiếu nữ còn có cài mấy đóa hoa đào tươi, dường như là cả người tươi đẹp trong ngày mùa xuân.

Phủ Thành Quốc Công cùng phủ Tuyên Ninh Hầu đều là những thế gia trâm anh trước đây, võ quan đại nghiệp khai quốc huân quý, có quan hệ thông gia tốt đẹp.

Kiếp trước, tận đến cuối cùng cũng do phủ Thành Quốc Công tìm mọi cách đem ngọc bội nhiễm máu của huynh đệ Kiều gia tới tay Kiều Uyển.

Bằng hữu tốt của Kiều Uyển, Phương Phù, nữ nhi duy nhất của Thành Quốc công gia.

"Nghe nói ngươi bị bệnh rất lâu, ta không da^ʍ tùy tiện tới quấy rầy, trong lòng sốt ruột ngươi sẽ bỏ lỡ Xuân Yến cơ." Phương Phù lo lắng mà đánh giá nàng.

Lúc này Kiều Uyển có chút kinh sợ chưa định thần lại, đột nhiên nhìn thấy tỷ muội tốt lúc còn thiếu thời, mặc một bộ y phục trâm hoa màu đỏ, nhất thời ngơ ngẩn không nói gì.

Phương Phù nhéo mặt nàng, ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao thế, là bị choáng váng à?"

Kiều Uyển đẩy tay nàng ra, cố gắng bình tĩnh lại, thuận miệng nói: "Hôm nay sao ngươi lại cài trâm hoa đào thế? Ta nhìn mà ngây người."

Phương phù đắc ý mà xoay người một vòng: "Gần đây Ngọc Kinh đang lưu hành trâm cài hoa tươi, nhìn qua cũng không bằng mộc phù dung cùng mẫu đơn nhưng gần đây hoa đào có vẻ hợp với hoàn cảnh. Ta nhìn ngươi mang trâm đa dạng tuy tinh xảo đáng yêu nhưng vẫn là hoa giả, chẳng phải sẽ bị người khác cười chê sao?"

Kiều Uyển vỗ trán, khó trách trước khi tiến xung nha hoàn trong phòng còn khuyên nàng cài thêm chút hoa tươi.

Hóa ra ngày trước, trước khi hàng cập kê lại có mấy cái như thế này nữa, nàng không nhịn được mà lắc đầu cười.

"Ngươi còn có tâm tư mà nhìn ta à...." Phương Phù thấy nàng không chút tức giận mà trừng mắt nhìn nàng.

Hai người chậm rãi đến ngọc hoa trì đình trên hồ , Phương Phù bảo thị nữ đi ra bên ngoài.

"Làm sao thế?" Kiều Uyển biết nàng ấy có chuyện muốn nói.

Phương Phù đè thấp âm thanh, khẽ nói: "Ngươi có nghe nói tuy lần này do công chúa Gia Ninh đưa thiệp nhưng lại là vì Thái Hậu nương nương cố ý để Thái tử xem thử những nữ hài nhi trong kinh?"

Nếu ở kiếp trước, Kiều Uyển không định tiếp tục đề tài này. Chỉ là lúc này lại xoay chuyển ánh mắt gật đầu nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân có đề cập qua với ta vài phần, vốn dĩ phụ thân không muốn ta vào cung lúc này..."

Phương phù thu hồi bộ dạng vui đùa ban đầu, thở dài một tiếng: "Phụ thân ta cũng có ý này nhưng ta lại không hề có lý do tốt để từ chối thiệp mời của công chúa Gia Ninh. Cũng không thể nào mà ngươi bệnh ta cũng bệnh chứ, như thế công chúa Gia Ninh còn không tức giận sao?"

Trong lòng Kiều Uyển khẽ nhúc nhích, Thành Quốc công cũng nghĩ như thế, chỉ là Thái tử có gì không ổn? Đời trước Thành Quốc công tuy khó khăn lắm mới bảo đảm được an toàn của bản thân nhưng từ trước tới nay cũng coi như đứng đích đảng, thủ hạ dưới thời tân đế không hề có ý định lấy lòng.

"Đã rất lâu ta không gặp Thái hậu nương nương và công chúa Gia Ninh, bây giờ tiến cung một chuyến cũng không có suy nghĩ gì khác. Hơn nữa , ngươi và ta có gì phải lo lắng? Thái tử luôn luôn có mối quan hệ giao hảo với con cháu sĩ lâm, làm sao để mắt tới hai phủ nhà ngươi và nhà ta?" Kiều Uyển nói.

Phương Phù nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, cười khúc khích: "Ngươi bị bệnh xong còn học được cách nhìn thời thế sao, thường ngày không phải ngươi đều cảm thấy không có kiên nhẫn nghĩ mấy chuyện này nhất sao?"

Kiều Uyển không sợ nàng ấy nghi ngờ, nhìn khắp nơi nói: "Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều."

Phương Phù lại cười vài tiếng, mới nói: "Ta cũng có ý này, nếu không đi dự yến tiệc thì có chút cố ý quá mức. Nhưng ta biết ý tứ của phụ thân, Thái tử không thân cận với Võ huân là một chuyện, chúng ta vội vàng cho là không thì lại là một chuyện khác......"

Phương Phù giơ tay lên che miệng dán đến bên tai nàng nói: ".... Vị kia sẽ không thấy vui đâu."

Trong lòng Kiều Uyển nhảy dựng, lập tức giữa chặt lấy tay nàng ấy: "Ban ngày ban mặt, đừng có nói bậy bạ."

Phương Phù vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt mang theo chút vui vẻ nói: "Loan Loan, ngươi đúng là đã thông suốt rồi."

Kiều Uyển biết bạn tốt đã nghe nói việc mình vào cung, cố ý nhắc nhở mình chú ý. Từ chuyện này, trong lòng Kiều Uyển mềm mại một mảnh, tự giễu nói: "Sốt cao vài ngày ta cuối cùng cũng có thể đốt thông thất khiếu.*"

*Thất khiếu: bảy vía trong ba hồn bảy vía.