Chương 7

Lại như nữ nhi hậu duệ quý tộc phủ Xương Vân quận vương, phủ Khang Bình Bá, càng khiến người ta thấy kỳ lạ là công chúa Gia Ninh còn đưa thiệp mời chọc vài vị nữ lang nhà quan trong kinh cùng vài vị quan lớn mới tới kinh thành không lâu.

Trong lòng mỗi người đều biết, chỉ sợ là Thái Hậu muốn tuyển phi cho Đông Cung.

Kiều Uyển cũng không phải lần đầu tiên đi vào cung nhưng cung nhân dẫn đường thế mà một đường dẫn nàng tới Dục Viên.

"Công chúa còn chưa tới, mời tiểu thư ở Dục Viên dạo bước ngắm cảnh một phen." cung nhân hành lễ lùi về phía sau rời đi.

Trong lòng Kiều Uyển biết Dục Viên có các nữ quan ghi lại từng lời nói hành vi của các vị quý nữ, nàng nhìn quanh một hồi, vẫn chưa nhìn thấy bằng hữu tốt thời khuê trung, dứt khoát theo lời đi dạo quanh Dục Viên.

Hôm nay đúng là ngày hội hoa, trong Dục Viên sớm đã ngọc thụ dính hồng, xuân cờ phiêu lộng.

Đáng lẽ Kiều Uyển muốn đi về phía vườn thược dược nhưng nhớ tới ác mộng trở lại năm Diên Hòa đó, ma xui quỷ khiến nhất thời mà đi về phía rừng trúc của Dục Viên.

Nữ lang nhà quan lại đi vào trong cung bên người thường không dám dẫn theo người, công chúa Gia Ninh liền sắp xếp cho các nàng cung nhân dẫn đường. Mà quý nữ thường lui tới trong cung hôm nay đều người có thị nữ tùy thân, chỉ đi quanh Dục Viên đúng thật không đáng ngại.

Kiều Uyển đi theo sau Thanh Trú và Sơ Ảnh, sau thời gian hốt hoảng, nàng nghĩ tới cái đêm mưa đó, mang theo Xuân Thủy cùng Thu Sơn đi khỏi Thái Bình Điện cung Trường Nhạc...

**

Từ trước tới giờ Kiều Uyển cũng thường cũng công chúa Gia Ninh tới Dục Viên chơi, Dục Viên của Thái tử dường như là thuộc về quyền sở hữu của ba huynh muội bọn họ.

Tuy Dục Viên chỉ là một góc của Ngự Hoa Viên nhưng một góc này nghe đồn là phỏng theo lâm viên của Giang Nam. Đi ngang qua xuân giá lại hết hồ đá, xuyên qua cánh cửa tròn trên con đường mòn, Kiều Uyển lại cảm thấy quen thuộc cực kỳ.

Mac khi nàng đã đứng trước rừng trúc, cả người đều ngây ra tựa như một tia sấm sét xé ngang bầu trời.

"Tiểu thư, người sao thế?" Thanh Trúc đỡ lấy cánh tay Kiều Uyển, cảm thấy cả người nàng hình như đang run rẩy.

"Cánh cửa này...." Kiều Uyển run rẩy vươn tay chỉ, "Có từ khi nào?"

Thanh Trú cùng Sơ Ảnh nhìn qua chỉ thấy bên cạnh bức tường bao quanh rừng trúc có một chiếc cổng tò vò hình chiếc bình.

Kiều Uyển có thể giơ tay lên trời mà thề rằng tận đến năm thứ 28 Thái Hòa thì bức tường này vẫn chưa có chiếc cửa này. Bởi vì chiếc cổng này là tân đế sau khi đăng cơ mở ra vì muốn khai thông giữa cung Trường Nhạc và Dục Viên.

Kiếp trước sau khi Thái tử qua đời, thiên tử thường tới Dục Viên thương tiếc nhi tử yêu quý, Thái tử chết bệnh, cung Nguyên Hi lại biến thành một tòa lãnh cung cỏ hoang mọc thành từng đám. Núi non trước mặt nhưng không ai dám động tới một cây hoa hay một chiếc cột gỗ của Dục Viên.

Không biết xuất phát từ tâm tư gì, sau khi tân đế kế vị lập tức cho trùng tu lại đem Dục Viên cách cung Trường Xuân không xa biến thành cung Trường Nhạc để cho mẹ ruột mình ở.

Kiếp trước, cái đêm mưa xuân khiến Kiều Uyển bệnh không dậy nổi đúng là nàng vừa hay gặp cảnh này liền thương cảm không thôi.

"Có lẽ là mới sửa lại." Thanh Trú không biết tiểu thư nhà mình vì sao lại sợ hãi như thế, đành phải trấn an nói, "Tiểu thư sau này dò hỏi công chúa Gia Ninh thử xem sao."

Kiều Uyển nhìn chằm chằm cánh cổng tò vò kia, tựa như nghe được đằng sau có tiếng vang.

"Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"

Thanh Trú và Sơ Ảnh liếc nhau, nói: "Hình như là có tiếng người."

"Qua đó nhìn xem."

"Tiểu thư, không được!"

Tuy Kiều Uyển đi ra đi vào cung Trường Xuân từ nhỏ nhưng đó là cung Trường Xuân mà Thái Hậu nương nương bảo vệ kín đáo! Có thời điểm nàng và công chúa Gia Ninh cùng nhau đi. Trước mắt chỉ có mình nàng nên càng cần thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, không thể đi nhiều bước trong một bước

Cố tính lúc này Kiều Uyển giống như đang bị thế lực ma mị nào đó mê hoặc vậy, nàng nhìn chằm chằm cái cổng tò vò không nên xuất hiện này, cảm thấy chiếc cổng thần bí này cùng vận mệnh của bản thân gắn liền một nhịp thở.

Thanh Trú và Sơ Ảnh không ngăn được Kiều Uyển, trao đổi ánh mắt với nhau. Nếu sau đó xảy ra chuyện gì thì Sơ Ảnh lập tứ tới cung Trường Xuân cầu viện.

Kiều Uyển không biết tâm tư của hai nàng ấy, mê muội mà đi về phía chiếc cổng tò vò kia.

Tiến lại gần, nàng nghe thấy tiếng hô đau đớn đầy áp lực cùng với âm thanh đánh bằng trượng?

Kiều Uyển đứng yên ở bên này của cổng tò vò, đầu óc không hoàn toàn hồ đồ mà bước thêm một bước.

Sau khi dừng lại, ánh mắt đầu tiên nàng liền thấy đầu bên kia của cánh cổng tò vò, mấy nội thị ấn một tên thái giám đang hành trượng hình.

Tên thái giám kia bị bịt miệng, quần áo phía sau lưng đi xuống đã lộ ra vết máu chồng chất, chỉ có thể phát ra âm thanh đau đớn đầy áp lực. Trượng trong tay mấy nội thị không hề ngừng lại, cây trượng trong tay chuyển động. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là muốn đánh chết người này.

Kiều Uyển thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, lập tức đảo mắt nhìn về phía người đang đứng ở bên cạnh nhìn.

Chỉ thấy thiếu niên kia mặc một bộ y phục màu lam, eo là thắt lưng màu bạc, bản thân khoanh tay đứng một bên nhìn.

Nghe được âm thanh, người nọ quay mặt nhìn qua.

Gương mặt kia trong vắt trong sáng như ngọc. Mắt phượng quét tới, mắt như điểm sơn sáng như ngôi sao nhưng thần sắc hoàn toàn khác biệt với sự tao nhã đoan chính ngày trước.

"Thái tử ca ca..." nữ hài nhi đột nhiên không kịp đề phòng mà lùi lại một bước, ấp úng nói.

Sừng sững như cây tùng trước gió, ngẩng cao đầu hướng về ánh bình minh.

Đây là Thái tử Vinh Kham, là người tình trong mộng mà các quý nữ Ngọc Kinh không bao giờ dám nghĩ tới.