Chương 3

Thời gian đau khổ hỗn độn qua đi, Kiều Uyển lâm vào hôn mê

Nàng lại nằm mơ.

Nàng bước từng bước chậm rãi trong sương mù, dần dần thấy rõ nơi có ánh sáng trước mặt. Gió đêm đầu xuân hơi se lạnh thổi tới đưa đến âm thanh cười nói ăn uống linh đình nơi cung uyển xa xôi.

Đây là đâu, vì sao nàng lại ở đây?

Kiều Uyển dừng bước, nhìn bốn phía, nàng đứng ở một khúc rẽ hành lang.

"Phu nhân." Thu Sơn đằng sau theo sau nàng hai bước, "Chúng ta còn đi tiếp sẽ tới Thái Bình điện."

Thái Bình Điện? Là Thái Bình điện của cung Trường Lạc.

Đúng rồi, đây là kìa xuân Diên Hòa, tân đế đã đổi sửa lại tên, mà tân Thái Hậu nương nương mời mấy quý nữ huân quý trong kinh thành tham gia dạ yến trong cung.

"Phu nhân, mưa xuân lạnh lẽo ẩm ướt, chúng ta vẫn nên quay lại trong điện thôi." Thu Sơn nói.

Lúc hai người đi ra không mang theo áo choàng, lúc này trời giặt mồm màn mưa bụi sương mù, làn gió thổi vào trong hành lang.

Kiều Uyển xua tay, không khia trong yến hội khiến nàng có chút choáng váng. Nhưng lúc này gió lạnh thổi tới, nàng cũng không suy nghĩ cẩn thận phủ Khang Bình Bá lại tới lượt nàng, Thái hậu nương nương thế nhưng cũng chỉ truyền phu nhân của công tử phủ bá gia vào cung ban yến.

Có điều chuyện khiến Kiều Uyển lo lắng nhất vẫn là nhà mẹ đẻ Tuyên Ninh hầu hôm nay cũng không có người nào được triệu vào cung.

Các quý phụ kinh thành đối với cái trò này của Thái hậu nương nương đương nhiên hiểu rõ, trải qua ba triều đại, phủ Tuyên Bình Hầu chính thức mất đi thánh sủng của tân đế.

Cuối hành lang có một cái cổng hình tò vò, ẩn có thể thấy sau cổng tò vò là một góc vườn trúc.

Đằng trước đó Dục Viên.

Một thái giám canh cổng đi về phía trước một bước, chỉ cúi đầu nói: "Phu nhân, xin dừng bước."

Tiểu thái giám kia trong tay cầm một chiếc đèn lưu ly của cung Trường Nhạc, làn mưa gió đột nhiên thổi tới khiến ánh đèn bên trong hơi đong đưa.

Kiều Uyển gật đầu, Dục Viên này.... Trong cái đêm mưa lạnh lẽo sâu thẳm khiến nàng nhớ tới lúc ở trong hoa viên kia. Khi đó Dục Viên còn chưa thuộc về cung Trường Nhạc, lúc đó bên ngoài vườn trúc này còn chưa xuất hiện cái cổng tò vò này.

Kiều Uyển nhìn rừng trúc cô tịch, nhất thời giống như nhìn thấy một cái hình ảnh bồi hồi không rời.

Ngày mà Dục Viên còn thuộc về Đông Cung, Thái tử Vinh Kham còn sống.

Lúc ấy, Thái hậu vẫn còn họ Kiều!

**

Lần nữa tỉnh lại từ cơn ác mộng, Kiều Uyển cảm thấy tinh thần cực kỳ mệt mỏi nhưng cơ thể lại thoải mái hơn không ít, hình như cơn sốt đã hoàn toàn lui đi.

Nàng ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đỉnh màn trên đầu, xác nhận bản thân thực sự đã quay trở lại, thật sự đã trở về thời điểm còn chưa gả khi đó.

Chuyện trước kia đã trở thành mộng cũ.

Những chuyện trong kiếp trước mà giấc mộng nhắc lại khiến Kiều Uyển càng sầu lo.

Lần đó sau dạ yến, nàng liền bị giam lỏng tại một viện sâu bên trong phủ Khang Bình Bá. Bây giờ nhớ tới, căn bệnh phong hàn mấy tháng trời khiến nàng triền miên trên giường bệnh kia trở nên càng kỳ lạ hơn...

"Thanh Trú, đỡ ta ngồi dậy." Kiều Uyển vươn tay, nói với bóng người đang đứng đối diện ở mép giường.

Người nọ cẩn thận mà ôn nhu đỡ nàng ngồi dậy, còn cẩn thận sửa lại tóc mai cho nàng, ống tay áo phất qua mang theo một mùi hương hoa mai nhàn nhạt trầm trầm thoang thoảng.

Kiều Uyển ngẩn ra, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc mà xa lạ đó... Nàng ngơ ngác mà quay đầu nhìn về phía người nọ, đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần mà nói: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"

Phu nhân phủ Tuyên Ninh hầu Tiêu thị khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng của nữ nhi, trong tiếng cười mang theo sự trách móc: "Hôm nay chuyển biến đã tốt rồi mà sao còn không cho Thanh Trú tới báo."

Trong nháy mắt đó, mắt mắt Kiều Uyển dường như muốn tràn ra khỏi mắt. Trên mặt nàng là ngón tay ấm áp của mẫu thân, chân thật như thế.

Kiều Uyển cắn môi cố gắng nén lại sự kích động cùng chua xót trong lòng, mềm mại mà dụi đầu vào trong ngực Tiêu thị, không cho bà thấy được lệ quang trong mắt nàng: "Nương, con vốn đã tốt lên rất nhiều, định muộn chút nữa sẽ tới Thanh Thái Đường thỉnh an."

"Đừng bước ra khỏi cửa, con không nên hứng gió nữa." Tiêu thị nghe thấy ân thanh nữ nhi khàn khàn làm nũng, không nhịn không khẽ vỗ vỗ nàng mà dỗ dành.

Sờ một chút áo của nàng, Tiêu thị nhíu mày nói: "Con toát mồ hôi rồi, truyền chút nước ấm lau người một chút."

Đợi tới khi Kiều Uyển rửa mặt chải đầu xong xuôi, Tiêu thị ở lại Thấu Ngọc hiên cùng nàng dùng bữa tối.

Cơn buồn giận trong lòng Kiều Uyển còn chưa tan, vui buồn đan xen, nhất thời hề có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn không muốn ăn cháo do bếp nhỏ trong viện làm.

Tiêu thị gắp cho nàng vài món đồ ăn thanh đạm, nàng tùy tiện động đũa vài cái, có chút cảm giác ăn mà không biết mùi vị gì, thầm nghĩ còn không bằng ăn chút điểm tâm cho dễ tiêu hóa hơn.

Tiêu thị vì nữ nhi kén ăn mà phát sầu, tiền viện thế mà mang đồ ăn tới.