Dòng máu ấm áp bắn lên người, Kiều Uyển cảm thấy một trận run rẩy.
Chỉ là nàng không sợ, nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay hơn một chút.
Đích nữ phủ Tuyên Ninh hầu tay từng dính phấn, từng cầm châu ngọc, thứ duy nhất chưa từng đυ.ng tới chính là kiếm.
Nhưng giờ phút này, trong tay nàng đang cầm một thanh kiếm, một nhát đâm vào ngực vị trượng phu của nàng.
Những tiếng kêu sợ hãi truyền tới dường như đều rất xa xôi, trước mắt Kiều Uyển chỉ còn lại cặp mắt đầy kinh ngạc trắng bệch như tờ giấy của nam nhân kia.
Hôm nay nàng muốn đưa hắn ta xuống hoàng tuyền!
Một nhát kiếm này tới quá nhanh, quá gấp gáp, quá mức ngoài ý muốn, người nọ chỉ cảm nhận được trước ngực ướt đẫm, cánh tay giơ lên nắm lấy thanh kiếm lại không có chút sức lực mà rút ra.
Đây là nhát kiếm mà Kiều Uyển đã dùng hết khí lực của mình.
"Nàng…. vậy mà có thể làm ra chuyện như thế này." cổ họng tràn ra một cỗ tanh ngọt, người nọ không thể tưởng tượng mà nhìn thê tử xinh đẹp dịu dàng của mình lại có thể cầm kiếm gϊếŧ người.
"Là ta không thể tưởng tượng được." Kiều Uyển lắc đầu, hai mắt đỏ ửng nóng lên.
Chiếc trâm ngọc cài trên mái tóc nàng dưới ánh nến chiếu bóng xuống bên má giống như giọt nước mắt không thể nào chảy ra: "Ta không thể tưởng tượng ra người hại chết cả Tuyên Ninh hầu phủ lại là ngươi!"
Hai người vốn là phu thê từ lúc còn thiếu thời, cũng từng có thời gian tương kính như tân.
Có điều nhân tâm dễ đổi, tình nghĩa ba đời của hai phủ cứ thế bị chặt đứt. Người cầu vinh hoa phú quý chỉ dư lại hận diệt môn!
Kiều Uyển rút kiếm khiến cho máu chảy xuống.
Trong viện ồn ào một trận, Kiều Uyển nghe thấy được âm thanh của Khang Bình Bá: “Kiều Thị, ngươi làm gì thế!"
Hai đại nha hoàn của Kiều Uyển đã sớm chuyển hết đồ đạc chặn lại cửa chính cùng cửa sổ mặc cho người bên ngoài vây bắt.
"Khang Bình Bá, chính ngươi là người vu oan cho Tuyên Ninh Hầu phủ của ta cấu kết với Sở Vương tạo phản, hại cả Kiều gia diệt môn, mối thù này không đội trời chung!"
Tiếng phá cửa bên ngoài dừng lại, âm thanh tức giận mắng chửi của Khang Bình Bá truyền tới: "Kiều Thị, sao ngươi có thể tin mấy lời bịa đặt hoang đường đó!"
"Mạng của con trai ngươi, ta sẽ lấy đi." Kiều Uyển cất cao giọng nói, nàng biết việc mình gầy yếu bệnh tật lâu ngày khiến bản thân không còn nhiều thời gian, sau khi nước mắt cạn kiệt, nàng chỉ còn một mảnh thê lương, "Đây mới chỉ là bắt đầu, ta có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia các người!"
Cửa cuối cùng cũng được phá ra những ngọn lửa được đốt bởi dầu hỏa lại không dễ dàng dập tắt như thế….
Kiều Uyển nghe thấy tiếng khóc than ầm ĩ, thấy trước mắt mình đỏ lên! Đó là tiếng khóc của kẻ thù, là máu của kẻ thù!
Còn có ngọn lửa được châm lên mãnh liệt kia, chẳng sợ bỏ mạng nàng cũng phải tận mắt thấy được Thẩm gia xuống địa ngục.
**
Sốt cao và rét run lặp lại liên hồi, Kiều Uyển lúc thì cảm thấy trong người như đang bốc cháy, lúc lại cảm thấy bản thân phải chăng đã rơi vào địa ngục?
" Tiểu thư?"
"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"
Trong cơn hoảng hốt, hình như là âm thanh của hai đại nha hoàn của nàng là Xuân Thủy và Thu Sơn.
Kiều Uyển bỗng mở mắt ra, nhớ lại thế lửa lớn như thế ở Khang Bính bá phủ, nàng đã hại các nàng ấy!
"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?" một âm thanh ôn nhu đi kèm là chiếc khăn vải mát lạnh đắp lên trán.
Kiều Uyển một phát nắm chặt lấy cái tay kia, nếu nơi này là địa ngục thì sao lại có âm thanh của Thanh Trú?
Lúc nàng còn ở nhà mẹ đẻ thì đại nha hoàn Thanh Trú cho đến tận lúc bị bệnh mà qua đời đều là một hài nữ trong trắng, không thể nào gặp nhau tại địa ngục được!
"Tiểu thư khó chịu lắm sao?" Thanh Trú trấn an mà vỗ tay nàng ý bảo người khác đã đi mời đại phu trong phủ rồi.
Kiều Uyển nhìn bốn phía, như lâm vào một giấc mộng sâu.
Đại nha hoàn Thanh Trú đã mất từ lâu của nàng đang ở cạnh giường hầu bệnh mà nha hoàn lúc còn sống là Xuân Thủy và Thu Sơn chờ ở chỗ xa hơn một chút, trên người vẫn là trang phục nha hoàn nhị đẳng..
Kiều Uyển nhíu mày, lúc nàng nhìn ra xa xa một chút là màn trướng giấy do nhị ca vẽ tùng trúc mai, ngửi thấy được mùi dược liệu ẩn ẩn lộ ra hương thơm hoa tường vi...
Đây rõ ràng là khuê phòng của nàng ở Thuê Ninh Hầu phủ!
Trong nhất thời nàng giống như đang mơ giấc mộng Trang Chu mộng điệp, không biết lúc này là lúc nào.
Đại nha hoàn Sơ Ảnh tự mình mang theo đại phu của phủ tiến vào.
Kiều Uyển không lên tiếng, chỉ lo nhìn chằm chằm Sơ Ảnh, trong lòng một trận chua xót.