Vào đầu giờ Mão, ánh sáng ban mai nhè nhẹ, bầu trời vừa mới hé lộ chút ánh hồng.
Bùi Cảnh Hành mở mắt, nhìn thấy gương mặt người phụ nữ trong lòng đang say ngủ, trong đáy mắt chàng thoáng qua một nụ cười dịu dàng.
Mái tóc đen nhánh như mây, đôi má trắng mịn ửng hồng.
Cuối cùng chàng cũng hiểu vì sao quân vương vì mỹ nhân mà không lên triều sớm...
Ngón tay vô thức chạm lên đôi môi đỏ hồng của nàng. Chàng chưa bao giờ hôn ai. Nhưng đêm qua, khi nhìn thấy đôi môi anh đào đỏ mọng kia, chàng bị cuốn hút một cách kỳ lạ, lần đầu tiên hôn lên đó, cảm giác mềm mại ngọt ngào vô cùng.
"Ưʍ..." Tô Nguyên khẽ nhíu mày, bị cảm giác lạ lẫm trên môi đánh thức. Vô thức nhìn quanh một lượt, rồi mới tỉnh táo lại. Ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Bùi Cảnh Hành đang nhìn mình, bốn mắt giao nhau, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng.
"Điện hạ..." nàng khẽ gọi, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Chuyện đêm qua hiện rõ trong đầu, nàng xấu hổ đến mức cả người như bị thiêu đốt, chỉ mong có thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Bùi Cảnh Hành không nói gì, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Nguyên, đôi mắt chàng lóe lên một tia sáng thầm kín.
Tân phu nhân của chàng dáng tròn đầy đặn, chỗ nào cần có thịt thì không hề thiếu, làn da mịn màng như ngọc, chạm vào ấm áp tỏa hương, quả thật có vẻ đẹp của Dương Quý Phi.
Chàng lật người đè lên nàng, chặn lại tất cả tiếng kêu kinh hãi vào đôi môi...
Khi Tô Nguyên tỉnh dậy lần nữa thì Bùi Cảnh Hành đã rời đi, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm lại thêm một lần nữa, nàng thực sự mệt mỏi đến mức không còn sức để dậy hầu hạ Bùi Cảnh Hành rửa mặt. May mà chàng tự biết ý, khi thức dậy không đánh thức nàng...
Xem ra Bùi Cảnh Hành cũng biết thưởng thức vẻ đẹp đẫy đà, không chê nàng béo, đúng là người có mắt nhìn, Tô Nguyên trong lòng có chút vui mừng.
Từ tận đáy lòng, nàng chưa bao giờ nghĩ mình béo. Nàng gọi đó là đầy đặn, đường cong gợi cảm, ở kiếp trước chắc chắn sẽ làm say đắm bao người, là một đại mỹ nhân!
Nghe thấy động tĩnh, Lục Châu nhẹ nhàng hỏi từ ngoài màn: “Phu nhân tỉnh rồi ạ?”
Tô Nguyên gắng sức ngồi dậy, cảm thấy người mệt mỏi rã rời, yếu ớt hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Đã qua giờ Thìn một khắc, lát nữa phải đến Chiêu Vân Đường thỉnh an, phu nhân nên dậy nhanh thôi.” Lục Châu vừa nói vừa kéo màn lên.
“Điện hạ rời đi từ lúc nào?”
“Vào đúng giờ Mão, trước khi đi, điện hạ còn dặn dò không được đánh thức phu nhân.” Lục Châu giọng đầy phấn khích, “Phu nhân, điện hạ thật sự yêu thương người!”
“Yêu hay không, ta không biết. Ta chỉ biết là eo của ta sắp gãy, cả người mỏi nhừ. Nhanh lên, Lục Châu mau đỡ ta dậy đi tắm, ta cần ngâm nước nóng cho đỡ mệt.”
Tô Nguyên vừa cử động, liền cảm thấy toàn thân như bị xe cán qua, đau nhức vô cùng, trong lòng không khỏi thầm rủa Bùi Cảnh Hành là đồ cầm thú!
Nghe vậy, Lục Châu vội gọi Lan Chi vào, hai người cùng nhau đỡ Tô Nguyên dậy, dìu nàng sang phòng tắm bên cạnh.
Trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn nước thơm để tắm. Lục Châu múc nước nóng từ thùng bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ cho vừa phải rồi hầu hạ Tô Nguyên vào bồn.