"Phu nhân, có cần thoa thêm thuốc này không?" Lan Chi cầm trong tay một hộp cao, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, vết đỏ trên mặt phu nhân đã nhạt đi chút rồi, ước chừng một hai ngày nữa là sẽ hết."
Tô Nguyên nhận lấy hộp thuốc, mở nắp, dùng ngón tay trỏ lấy một ít, thoa một lớp mỏng lên mặt.
Cao thuốc này là do nàng tự làm, vốn là cao dưỡng da, nhưng có một vị dược liệu trong đó sẽ khiến nàng bị dị ứng, nổi mẩn đỏ, dùng xong trông giống như mắc phải "đào hoa tán".
Sau khi ngừng dùng thuốc hai ngày, vết mẩn đỏ sẽ tan biến, loại cao này giờ dùng để giả bệnh thì quá hợp rồi.
Ngày đầu tiên Tô Nguyên giả bệnh, Bùi Cảnh Hành đã đến thăm nàng.
Lúc đó, nàng trong lòng vô cùng lo lắng, sợ rằng sẽ bị phát hiện, liền trốn sau tấm bình phong, chỉ nói rằng dung mạo không được tốt, không muốn Bùi Cảnh Hành nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, lại nói đây là bệnh cũ, qua ba ngày sẽ khỏi.
Bùi Cảnh Hành gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một lúc, rồi mới xoay người rời đi. Không lâu sau, hắn bảo Phúc Thuận mang đến cho nàng một ít đồ tinh xảo từ Giang Nam, như quạt tròn, giấy hoa, túi thơm, cùng vài cuốn du ký.
Nàng đang rất nhàn rỗi, mấy ngày nay chỉ quanh quẩn trong viện lật xem du ký, thư thái vô cùng.
Hôm nay là ngày diễn ra yến thưởng hoa, từ Lộc Khê uyển, Tô Nguyên có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc từ trong vườn vọng lại. Nàng bảo Lục Châu mang ghế mây đặt dưới gốc cây mai, nơi không bị ánh nắng chiếu đến, lại có gió mát thổi qua, vừa có thể ngắm cá, vô cùng thư thái.
Lan Chi pha trà, đặt trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lê hoa bên cạnh ghế mây. Tô Nguyên nửa nằm trên ghế, tay cầm cuốn du ký từ từ lật xem. Lục Châu và Lan Chi ngồi một bên thêu thùa.
Vương ma ma thì dẫn Đoan Nguyệt và Hà Sơ nhẹ nhàng thu dọn phòng.
Xem sách một hồi, Tô Nguyên có chút buồn chán, liền đặt cuốn du ký sang một bên, rồi khép mắt giả vờ ngủ.
Từ hành lang uốn khúc bước ra, sắc mặt Bùi Cảnh Hành có phần khó coi, liếc nhìn vết rượu loang trên ngực, lông mày hắn nhíu chặt.
Đại ca tốt của hắn, lại có thể dùng chiêu thức thấp hèn như giả say để đổ rượu. Xem ra trận lũ lụt ở Giang Nam đã khiến hắn ta tổn thất nặng nề, hôm nay hành xử thật thiếu phong độ.
"Điện hạ, bên kia có nhiều nữ quyến, chúng ta đi lối này..." Phúc Thuận nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe vậy, Bùi Cảnh Hành theo hướng Phúc Thuận chỉ mà rẽ qua hành lang quanh hồ, tránh chỗ dễ gặp nữ quyến. Đi được vài bước, hắn liền trông thấy Lộc Khê Viện.
Phúc Thuận nhìn theo ánh mắt của Bùi Cảnh Hành, đoán được tâm ý của chủ nhân, đề nghị: "Điện hạ, sao không vào viện của Tô phu nhân thay y phục? Từ đây vòng qua tiền viện đến thư phòng vẫn còn một đoạn đường khá dài."
Bùi Cảnh Hành gật đầu, trong vườn còn nhiều người như vậy, hắn không thể trì hoãn quá lâu. Nghĩ vậy, hắn liền đi thẳng đến Lộc Khê Viện.
Đến viện, Phúc Thuận tiến lên đẩy cổng, liền thấy Tô phu nhân đang ngủ ngon lành dưới gốc cây mai.
Lục Châu và Lan Chi thấy cổng viện bị đẩy mở, ngẩng lên nhìn, liền sững sờ, trong chốc lát chỉ biết trợn mắt nhìn Phúc Thuận. Cuối cùng Lan Chi là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng lay tỉnh Tô Nguyên.
"Phu nhân, điện hạ đến rồi."