An nhi sức khỏe yếu, ba ngày hai bận bị bệnh, may mà trong những năm gần đây đều là bệnh nhẹ. Thái y nói rằng khi An nhi mười hai tuổi thì cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn, hy vọng như lời thái y nói.
Bùi Cảnh Hành lật qua các giấy tờ trong tay, thấy ghi chép về Tô Nguyên từ khi anh xuống Nam, ngoài ngày đầu tiên thỉnh an và đêm Tết Đoan Ngọ ra ngoài viện, thì đều đóng cửa không ra ngoài. Những người khác, ngoài Triệu thị, dù cũng ít ra ngoài nhưng thỉnh thoảng vẫn đi dạo trong vườn.
“Tô thị gần đây thế nào?”
“Điện hạ, những ngày qua Vương phi đã miễn thỉnh an của các phu nhân và di nương. Tô phu nhân hàng ngày dậy lúc giờ Dần, sau khi dùng điểm tâm thì luyện chữ cho cá ăn, trò chuyện với các nha hoàn, buổi trưa ngủ trưa, đến giờ Hợi thì đi ngủ, sinh hoạt rất đều đặn.” Lý ma ma tiếp tục nói, “Tô phu nhân ăn uống tốt, thích ăn trái cây tươi, nhà bếp mỗi ngày đều gửi trái cây tươi theo mùa đến Lộc Khê viện.”
Nghe vậy, Bùi Cảnh Hành khẽ cười, “Cũng là người biết ăn biết hưởng thụ…”
Anh vì việc cứu trợ lũ lụt, chạy đi chạy lại ở các nơi thuộc Giang Nam, phải giao thiệp với những quan viên giảo hoạt, lao tâm khổ tứ. Cô thì lại được sống thoải mái, thư thái...
Lâm thị thông báo mọi người, tổ chức một bữa tiệc tại Chiêu Vân Đường để đón tiếp Bùi Cảnh Hành, đây là lúc Tô Nguyên biết Bùi Cảnh Hành đã về phủ.
Tại phòng hoa của Chiêu Vân Đường , Lưu thị và những người khác trang điểm lộng lẫy, khuôn mặt tô son điểm phấn, trang điểm rất tinh xảo. Lưu thị ngồi ở vị trí trên cùng cũng trang điểm lộng lẫy, nhưng sắc mặt có phần nhợt nhạt, nhưng ánh sáng vui mừng trong mắt không thể che giấu.
Tô Nguyên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc dài được búi lên, cài một chiếc trâm vàng đỏ gắn đá quý, và đeo bông tai ngọc trai, không quá đơn giản nhưng cũng không quá phô trương.
Khi Tô Nguyên đang cảm thấy buồn chán, cuối cùng Bùi Cảnh Hành bước vào phòng hoa.
Lâm thị dẫn mọi người tiến lên hành lễ, ngay lập tức tiếng chào hỏi rộn ràng vang lên khắp phòng.
“Tiểu thϊếp xin thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc.”
Bùi Cảnh Hành với đôi mắt lạnh lùng quét qua Tô Nguyên đang đứng phía sau, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng hồng, trong lòng không khỏi cười thầm, người phụ nữ này quả thật đã chăm sóc bản thân rất tốt!
“Đứng dậy đi!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy.
Bùi Cảnh Hành bước qua, ngồi vào ghế chủ tọa, ra lệnh mở tiệc.
Tô Nguyên nhìn Bùi Cảnh Hành trong bộ bào đen, trong lòng thầm thán phục, quả là người đẹp nhờ áo đẹp, bộ bào đen càng làm tôn thêm vóc dáng của anh, khí chất cao quý, càng làm nổi bật vẻ tôn quý và uy nghiêm vốn có của một bậc đế vương.
Bùi Cảnh Hành vẫn giữ thói quen không nói nhiều trong bữa tiệc, vì vậy bữa tiệc mặc dù yên tĩnh nhưng tất cả mọi người đều gửi ánh mắt ý nhị về phía Bùi Cảnh Hành, kể cả Lâm thị.
Chỉ có điều Lâm thị cực kỳ bận rộn, không chỉ phải gửi ánh mắt tình cảm về phía Bùi Cảnh Hành, mà còn phải chăm sóc các thϊếp thất bên dưới.
Bùi Cảnh Hành hôm nay vừa trở về, Lâm thị lại tổ chức tiệc, chắc chắn Bùi Cảnh Hành sẽ lưu lại Chiêu Vân Đường tối nay. Không biết Lâm thị có nhắc đến chuyện mang thai với Bùi Cảnh Hành hay không.
Tô Nguyên cảm thấy tò mò, không biết ai sẽ là người đầu tiên tiết lộ chuyện mang thai.
Là Vương phi Lâm thị, hay là Lưu thị và những người khác?