Người đàn ông kia vội vàng quay mặt đi tới, hướng Hòa Vi cúi một cái thật sâu: “Hòa tiểu thư, tôi thay Mộc Sanh cùng chính mình xin lỗi cô, hy vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân…”
Yến Hoài nhẹ nhàng giễu cợt, “Như vậy liền xong rồi?”
Tên nhà giàu mới nổi ngẩn ra.
Chẳng lẽ còn muốn anh ta quỳ xuống?
Anh ta đánh giá Yến Hoài hẳn là không có loại đam mê này, suy nghĩ vài giây mới hiểu được ý tứ của anh, mở miệng nói: “Hòa tiểu thư, người phát ngôn của công ty tôi còn chưa có quyết định, không biết cô có hứng thú hợp tác cùng chúng tôi hay không… Thù lao khẳng định cao nhất trong giới!”
Hòa Vi: “…”
Phong cách chuyển biến này thật sự quá nhanh, trong lúc nhất thời cô có chút không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng nhìn về phía Yến Hoài ở đối diện.
Người nọ vừa vặn cũng đang nhìn cô, tầm mắt anh rất thâm trầm, bốn mắt nhìn nhau, Hòa Vi vội vàng đem tầm mắt bỏ qua một bên, khô khan mà “Ừ” một tiếng.
Vẫn là câu nói kia, bánh từ trên trời rơi xuống, không nhặt chính là đồ con rùa.
Cô coi như quyền phát ngôn này là chính mình dùng một cái tát đổi lấy.
Ít nhất cũng coi như trong họa có phúc.
Người đàn ông kia rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hướng hai người bọn họ mà cúi người thật sâu nói, “Cảm ơn Yến tổng, cảm ơn Hòa tiểu thư, tôi không chậm trễ hai vị dùng cơm nữa…”
Giọng nói vừa rơi xuống, như là sợ bị Yến Hoài gọi lại, anh ta không chờ nổi mà tông cửa xông ra.
Thẳng đến khi ra ngoài, anh ta mới gọi điện thoại cho người bạn gái không làm người khác bớt lo kia: "Con mẹ nó, rốt cuộc cô nghe ai nói Yến Hoài bỏ rơi Hòa Vi?”
Tay phải truyền đến một trận đau đớn, “Mẹ nó, về sau cô không được trêu trọc Hòa Vi, thấy cô ta liền trốn đi, biết chưa?”
Thiếu chút nữa làm hại anh ta đến gốc gác cũng bị rụng rơi ra ngoài.
Người bên kia không biết nói gì, mà người đàn ông lại chửi, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, lão tử muốn cô có ích lợi gì!”
-
Nhà giàu mới nổi đi rồi, nhất thời không khí trong phòng trở nên đình trệ.
Tiếng hít thở của Hòa Vi cực nhẹ, nhẹ đến mức căn bản nghe không thấy, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Yến Hoài.
Đại khái qua hai phút, cô mới nghe thấy Yến Hoài hỏi một câu: “Bị dọa rồi?”
Hòa Vi chớp mắt, nhẹ nhàng “Vâng.” một tiếng.
Chẳng qua cô chưa nói ra khỏi miệng, so với việc bị người kia hét to thậm chí động thủ với cô, cô càng cảm thấy sợ hãi khi Yến Hoài không tiếng động đem đầu thuốc lá ấn trên tay người nọ.
Anh càng dịu dàng, thì âm lệ trong xương cốt càng sâu, cũng càng nguy hiểm.
Nhưng cố tình dù anh là loại người này, khi dịu dàng lại có sự hấp dẫn trí mạng.
Muốn mạng cô mà.
Thậm chí Hòa Vi có thể xác định, nếu không có đời trước, hiện tại khả năng cô đã hãm sâu ở trong sự dịu dàng của Yến Hoài.
Nhưng mà không có nếu.
Cảnh tượng đời trước khi anh lái xe đâm cô vẫn rõ ràng trước mắt.
Lần đó phanh lại đúng lúc, nếu trễ——
Đâm cô tàn tật, hoặc là trực tiếp đâm chết?
Lần trước đâm nhà đầu tư, hôm nay lại lấy thuốc lá ấn trên tay tên nhà giàu mới nổi, cả hai giống nhau ở chỗ là anh đều không hề bận tâm.
Trước kia Hòa Vi không suy nghĩ cẩn thận, còn tưởng rằng Yến Hoài là bởi vì cô là bạn gái của Yến Thần, cho nên mới phiền chán cô.
Lần này sau khi trọng sinh cô càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp——
So với việc bởi vì Yến Thần mà phiền chán cô, càng giống như là bởi vì đối với cô yêu mà không được cho nên đau lòng mới ra tay tàn nhẫn muốn huỷ hoại cô.
Cho nên lúc ấy khi anh nghe thấy cô và Yến Thần đã chia tay, sắc dục nơi đáy mắt cơ hồ không thèm che dấu mà phát ra ngoài, đáng tiếc lúc ấy trong lòng Hòa Vi chỉ nghĩ đến chuyện trọng sinh nên căn bản không chú ý tới.
Lúc này cẩn thận nhớ lại, cô có thể đem biểu tình của Yến Hoài ngay lúc đó mà phân tích rành mạch.
Xong rồi.
Nếu thật sự là bởi vì yêu mà không được, tình cảnh hiện tại của cô chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?
Hiện tại cả người Hòa Vi đều không được tốt.
Cô cũng không phải chưa từng trải qua tình yêu cuồng nhiệt thời thiếu nữ, cũng biết rõ ràng những kịch bản về tổng tài biếи ŧɦái, một loại là cầm tù nữ chủ trong phòng tối, hoặc là bởi vì nữ chủ chạy trốn mà đánh gãy chân cô ấy, những tình tiết linh tinh khác ở chỗ nào cũng có.
Hòa Vi cảm thấy Yến Hoài hoàn toàn có loại tiềm năng này, cô khống chế không được mà run một cái, vừa vặn ngay lúc này cửa phòng mở ra, người phục vụ tiến vào.
Hai ba phút sau, người phục vụ đóng cửa đi ra ngoài, trong phòng lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Đồ ăn không nhiều lắm, hương thơm mỗi một món bay vào mũi, nhưng mà lúc này Hòa Vi đã không còn tâm trạng ăn uống, bàn tay cô đặt ở dưới gầm bàn nắm chặt lại sau đó giương mắt: “Yến Hoài.”