"Em đổi quần áo trước đi.”
Hòa Vi nghe theo, không quá hai phút, cô lại từ phòng nghỉ đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Trình Diễm nhìn thời gian, sau đó nhắn một tin cho Yến Hoài: 【Hôm nay Hòa Vi bị người đánh một bạt tai. 】
Anh cố ý vặn vẹo chuyện này.
Đêm đã khuya, người nọ không trả lời.
Kết quả ngoài ý muốn,Trình Diễm một câu thành sấm.
Hòa Vi vừa mới đẩy cửa phòng hóa trang ra, trước mắt liền có một bóng người hiện lên, cô còn tưởng rằng đang dọa ma, còn chưa kịp kêu ra tiếng, trên mặt liền ăn một cái tát.
Bởi vì không kịp tránh, Hòa Vi bị móng tay người nọ quệt lên trên mặt một trận đau đớn.
Cô hít một hơi lạnh, hơi hé mắt.
Thanh âm của Mộc Sanh vang lên, trong giọng nói tràn đầy sự trào phúng khi gian kế đã thực hiện được, “Không thể để cô đánh tôi một cái tát được, bàn tay này liền trả lại cho cô.”
Cô ta lạnh lùng cười, “Nói không chừng hôm nay cô sẽ sáng ngời, bởi vì đánh nữ diễn viên cùng đoàn phim mà lên đầu đề.”
Hòa Vi giơ tay chạm lên mặt.
Da trên mặt cô cực kỳ non mịn, bị móng tay sắc nhọn của người phụ nữ này cắt qua, đã có tơ máu thấm ra ngoài, ngón tay vừa chạm phải liền có chút đau đớn.
Mộc Sanh vừa lòng mà nhìn màu đỏ trên mặt cô, lúc này mới xoa xoa móng tay, thời điểm đẩy cửa đi ra ngoài, cô ta lại khôi phục bộ dáng yếu đuối vừa rồi.
Cửa đóng lại, Hòa Vi mới nhớ tới hỏi hệ thống, “Vừa rồi một cái tát kia chẳng lẽ cũng được tính là ngược sao?”
“Không tính ký chủ.”
Còn chưa kịp giải thích, Phùng Ninh đã nhào tới, “Chị Hòa Vi, chị không sao chứ?”
Hòa Vi buồn bực nói không nên lời lại có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa lắc lắc đầu, liền nghe Phùng Ninh nói: “Chị Hòa Vi, em vừa quay được cảnh cô ta đánh chị…”
Phùng Ninh đem điện thoại đưa qua, phía trên là video bắt đầu chạy, hoàn toàn quay được cảnh bộ dáng Mộc Sanh trong ngoài không đồng nhất.
Hòa Vi thở nhẹ nhàng.
May mắn vừa rồi cô nhịn được, không cùng Mộc Sanh lao vào đánh nhau, bằng không một cái tát ngày hôm nay liền uổng phí rồi.
Hòa Vi cười một cái, “Tí nữa xong việc gửi video này cho chị.”
-
Sau khi về đến nhà, Hòa Vi ngủ tới hơn 10h.
Rời giường rửa mặt xong xuôi, cô mới nhớ tới trưa hôm nay còn có một bữa cơm với người mua chiếc đĩa cổ.
Bởi vì trên mặt có thương tích, Hòa Vi cũng không trang điểm nhiều, chỉ bôi một chút kem để che bớt đi thôi.
Địa điểm là ở một phòng của trà lâu.
Trà lâu lịch sự tao nhã, chi phí cực cao, Hòa Vi nhìn bảng giá mà cảm thấy thịt đau, nhìn thực đơn một lúc lâu sau mới gọi một ấm trà, giá cả hợp lý không được tính là quá đắt.
Thời gian hẹn là 12h10, nhưng đến đúng 12h, cửa phòng bị người đẩy ra, thanh âm của người phục vụ vang lên: “Tiên sinh, mời vào.”
Hòa Vi siết chặt chiếc đĩa, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Người phục vụ đang đẩy cửa vào, người đàn ông theo sát phía sau tiến vào.
Áo sơ mi trắng, tây trang thuần màu đen, cà vạt cũng là màu đen.
Cả người chỉ có hai màu trắng đen lạnh nhạt.
Thời điểm Hòa Vi thấy rõ mặt người nọ, thiếu chút nữa đem chiếc đĩa bóp nát.
Cái gì gọi là xấu hổ, hôm nay cô mới cảm nhận được.
Hòa Vi hoàn toàn không nghĩ tới vòng đi vòng lại, người muốn mua chiếc đĩa của cô sẽ là Yến Hoài.
Khóe miệng cô giật giật, vừa định đem chiếc đĩa nhét trở lại, tầm mắt người nọ đã rơi xuống đây.
Hòa Vi: “…”
Hiện tại cô giả bộ vào nhầm phòng có còn kịp hay không?
Yến Hoài căn bản không cho cô cơ hội, chờ người phục vụ đem ghế đối diện kéo ra, anh đã ngồi xuống.
Hòa Vi mím môi, chính cô đang không biết phải hóa giải sự xấu hổ này như thế nào, cô liền nghe thấy người đàn ông đối diện hỏi một câu: “Mặt làm sao vậy?”
“…Không cẩn thận cọ phải”
“Không cẩn thận?”
“…Vâng.”
Hòa Vi hoàn toàn không có tâm tư cùng anh nói chuyện phiếm, ánh mắt cô né tránh, lúc ẩn lúc hiện lại rơi xuống chiếc đĩa.
Cô đang đoán, Yến Hoài có nhớ chiếc đĩa này hay không.
Không đợi cô nói chuyện, tiếng chuông di động của Yến Hoài đã vang lên.
Anh nghe máy, cũng không nói gì nhiều, chỉ đem số phòng nói cho người ở đầu bên kia.
Hòa Vi: “…”
Xong rồi, sẽ không gọi cả cha anh ta tới chứ?
…Giờ đã không còn là vấn đề xấu hổ nữa.
Khi Hòa Vi đang do dự hay là ôm chiếc đĩa mà tông cửa xông ra, cửa liền bị người từ bên ngoài gõ vài cái, ngay sau đó một người đàn ông xa lạ đẩy cửa vào.
Trái tim Hòa Vi kinh hoàng, nhìn thấy không phải Yến Như Cảnh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả giây tiếp theo, người đàn ông kia liền giơ tay chỉ vào cô, “Cô chính là Hòa Vi?”
Hòa Vi không hiểu ý tứ của anh ta, chỉ theo bản năng gật đầu.
Ánh mắt người đàn ông lập tức lạnh xuống, “Chính cô hôm qua đánh Mộc Sanh?”