“…”
Hòa Vi kích động đến nỗi tay có chút run, một lúc lâu sau, cô mới gửi yêu cầu kết bạn qua.
Rất nhanh chóng, người nọ liền đồng ý.
Hòa Vi: 【 Anh trai, anh bao lớn? 】
Gửi được một lúc, cô lại cảm thấy có chút không ổn, vội vàng bồi thêm một câu: 【 Ý tôi là tuổi anh đó. 】
Vài giây sau, đầu kia trả lời: 【27. 】
27, giống như cùng tuổi với Yến Hoài.
Hòa Vi cũng không nghĩ nhiều, đang định trả lời lại, người nọ đã gửi một tin nhắn lại đây: 【Đang họp, tối nay nói. 】
Cô không trả lời nữa.
Cùng thời gian đó, người bị tước đoạt tài khoản WeChat là Trình Diễm dừng xe lại, anh không thể tin được: “A Hoài, cậu nghiêm túc sao?”
Trình Diễm: “Cậu thiếu phụ nữ như vậy sao, không chiếm được Hòa Vi liền nhận lời yêu đương qua mạng của người khác?”
Yến Hoài không nói chuyện, anh giơ tay chỉnh chỉnh cà vạt.
Trình Diễm: “Đừng nghĩ không nói gì người anh em, cậu muốn dạng phụ nữ gì tôi nơi này đều có, ngực lớn, chân dài…”
“Ít nói nhảm đi.”
Yến Hoài mở cửa xe, “Cho tôi mượn dùng mấy ngày.”
Trình Diễm: “…”
Tốt, đối với Yến Hoài, anh trừ bỏ cho mượn cũng không còn cách nào khác.
-
Buổi sáng Hòa Vi ở nhà chơi nửa ngày.
Tầm giữa trưa cô gọi điện thoại cho tổng giám đốc Phỉ Lệ châu báu.
Rốt cuộc mới chỉ qua một đêm, nên người nọ chưa quên được cô, vừa nghe thấy giọng nói của cô trong nháy mắt liền nhớ lại sự tình tối hôm qua, “Cô gái, xưng hô thế nào?”
“Ngài gọi tôi Hòa Vi là được.”
“Không dám không dám…”
Người nọ vừa nghe thấy họ của cô và Yến Hoài không giống nhau, sợ cô chính là tiểu tình nhân bí mật của Yến Hoài, vội vàng nói, “Hòa tiểu thư, cuối tuần cô trực tiếp đến công ty bên này đi, bởi vì nhẫn còn chưa có đưa ra thị trường, nên phải căn cứ vào kích cỡ ngón tay của cô để làm một chiếc thích hợp, chúng ta cũng thuận tiện bàn chuyện hợp đồng một chút.”
Dừng vài giây, anh ta lại hỏi: “Cô xem có được không?”
Hòa Vi: “…”
Nhờ phúc của Yến Hoài, cô có ảo giác mình trở thành thiên kim nhà giàu nào đó rồi.
Hòa Vi đáp ứng, hẹn thời gian cụ thể xong, hai bên kết thúc trò chuyện.
Cô đem điện thoại ném ở một bên, đôi mắt vừa nâng liền thấy một chiếc áo khoác tây trang.
Là ngày hôm qua cô khoác trở về.
Yến Hoài.
Hai mắt Hòa Vi nhìn chằm chằm, nhớ tới mình căn bản không có phương thức liên hệ của Yến Hoài, chỉ có thể tạm thời dừng ý nghĩ trả lại cho anh, cô rời giường cầm lấy chiếc áo kia, lại lên mạng tìm cách giặt, cô quyết định sau khi giặt xong, trước tiên cứ đặt ở nhà mình, có cơ hội sẽ trả lại cho anh.
Thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt liền đến cuối tuần, cũng là ngày mà Hòa Vi cùng công ty Phỉ Lệ hẹn để nói chuyện hợp đồng.
Đúng 9 giờ rưỡi, Hòa Vi đúng giờ tới văn phòng tổng giám đốc của Phỉ Lệ châu báu.
Văn phòng rộng mở sáng sủa, đang ngồi ở bên trong có ba nam hai nữ, một người chuyên phụ trách giấy tờ ký hợp đồng của giám đốc, là người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi.
Còn có hai người phụ nữ, một người là nhà thiết kế của công ty, một người là trợ lý nhà thiết kế.
Trong đó có hai người đàn ông, Hòa Vi đều đã gặp qua, trừ bỏ tổng giám đốc Từ Thiên Lập gặp vào lần trước, còn có một người quen.
Hòa Vi đối với Tô Mộc gật gật đầu, “Sư huynh.”
Tô Mộc cong môi cười, “Xem ra lần này chúng ta lại tiếp tục hợp tác rồi.”
Hòa Vi cười, không biết nói tiếp như thế nào.
Chờ đến khi hợp đồng đến tay, cô nhìn từng điều khoản sau đó mới phản ứng lại đây—— lần này Phỉ Lệ châu báu tung ra thị trường bộ trang sức với chủ đề tình nhân, bao gồm nhẫn, vòng cổ thậm chí là những đồ vật nhỏ như ghim cài áo.
Mà lần hợp tác này, nam minh tinh, thực khéo chính là Tô Mộc.
Hòa Vi dùng gần nửa tiếng đồng hồ mới xem xong hợp đồng, nghĩ kỹ thì bởi vì quan hệ cùng Yến Hoài bọn họ chắc cũng không đến mức bẫy cô, sau khi xác định không có vấn đề cô liền ký tên.
Hợp đồng rất nhanh chóng được người mang đi đóng dấu.
Ở văn phòng chờ hợp đồng vài phút, trợ lý nhà thiết kế tới đo kích cỡ ngón tay cho cô.
Đây là một việc rất tinh tế, ước chừng tốn mất mười lăm phút.
Sau khi hợp đồng được đưa về, trợ lý mới đem số liệu ghi lại, cố ấy lại từ trong túi lấy ra thước cuộn, “Hòa tiểu thư, còn cần số đo cơ thể một chút”
Sợ Hòa Vi không rõ, cô ấy tự giải thích: “Bởi vì chủ đề là tình yêu và hôn nhân, cho nên còn cần thử mấy bộ lễ phục áo cưới.”
Hòa Vi gật đầu, đứng dậy tùy ý để cô trợ lý kia khoa tay múa chân trên người cô.
Ở bên cạnh Tô Mộc cũng đang đứng, nhưng mà vẫn có sự khác biệt, Hòa Vi là trợ lý phụ trách, mà Tô Mộc là trực tiếp nhà thiết kế phụ trách.
Hòa Vi thở dài, ngược lại nghĩ đến mấy chục vạn tiền thù lao trên hợp đồng, nháy mắt lại cảm thấy động lực mười phần.