Chương 44

Hòa Vi: “…Không có.”

Trình Nặc nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, “Tại sao cậu lại khẳng định như vậy?”

Cô vì cái gì mà khẳng định như vậy?

Bởi vì cô biết người thực sự để ý tới việc cô không ăn sáng không phải Trình Diễm, Hòa Vi cũng không nói thêm nữa, chỉ cười một chút, kéo ghế ra ngồi xuống, mở nắp hộp ra múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng.

Vừa vào miệng liền tan, ngoài ý muốn rất hợp khẩu vị của cô.

Bên kia Trình Nặc một chén cháo đầy đã thấy đáy, “Ăn ngon thật, nhưng mà mùi vị này giống như không phải ở cửa hàng mà anh tớ hay mua …”

Hòa Vi: “…”

Cứ như vậy vài giây, cô đột nhiên cảm thấy về sau Yến Hoài chắc chắn sẽ là một người bạn trai, một người chồng đủ tư cách.

Cũng như vậy vài giây, cô đột nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, bả vai cô run lên, vội vàng cúi đầu.

Không không không.

Nếu là bạn trai, cũng không phải bạn trai cô.

Càng đừng nói đến loại thân phận lâu dài như “Chồng” này.

Đàn ông đều là cẩu.

Cô tuyệt đối sẽ không bởi vì Yến Hoài mua đồ ăn sáng cho một lần mà thay đổi cái nhìn về anh!

-

Hòa Vi an ổn diễn mấy ngày.

Nói đến cũng kỳ quái, từ lần trước sau khi phong ba “giường diễn” qua đi, mấy ngày nay Mộc Sanh ngoài dự đoán của mọi người, không ngáng chân cô, mỗi lần cùng cô diễn, cô ta chỉ hận không thể một lần là qua, sau đó nhanh chóng cách cô 8m.

Hòa Vi cầu mà không được, liên tục mấy ngày đều cảm thấy sảng khoái, cô thậm chí sắp quên mình là một nữ chủ trong một cuốn tiểu thuyết ngược.

Mấy ngày sau, cảnh quay của Hòa Vi cũng nhiều hơn một chút, nhưng rốt cuộc so với vai nữ số 2 chênh lệch không ít, bởi vì biên kịch là người có tiếng đứng đầu trong giới, mỗi một cảnh quay đều khắc họa rõ nét con người các nhân vật, cho nên nếu diễn tốt bộ phim này, cũng có thể thu lại lợi ích không nhỏ.

Không chỉ là danh và lợi, chủ yếu là kinh nghiệm.

Hòa Vi tuổi còn quá trẻ, cũng không nghĩ một bước lên trời.

Tốc độ này vừa vặn tốt.

Đảo mắt chính là thứ bảy.

Hòa Vi hôm nay chỉ có cảnh quay vào buổi sáng, đây là cảnh diễn cô ở trong trận hoả hoạn tại tẩm cung, từ bốn giờ sáng đã bắt đầu quay.

Đồng Thành nằm tại phía bắc khu thành thị, tháng tư này, đừng nói ánh mắt trời, đến bóng dáng đèn đường cũng không có.

Tối hôm trước Hòa Vi ngủ muộn, ngày hôm sau lại dậy thật sớm, thời điểm đến phim trường cô ngáp liên tục, một người lại một người, đều bận rộn không ngừng.

Nhưng mà không ai chờ cô hết buồn ngủ.

Hiện tại trong xã hội này chính bản thân mình phải theo kịp tiết tấu của những người xung quanh, càng đừng nói tới đoàn phim, nữ chính là một bông hoa mới nổi, nam chính lại là người cầm không ít giải thưởng ảnh đế, còn có mấy diễn viên đã nổi danh, bọn họ không giống Hòa Vi, mỗi người đều được an bài tốt rồi, còn cô một ngày, thậm chí một giờ đều không thể kéo dài được.

Hòa Vi tưởng tượng đến ngày đó, nháy mắt tỉnh ngủ không ít.

Trước khi trang điểm cô lấy nước lạnh rửa mặt, đợi cơn buồn ngủ hoàn toàn đi xuống, lúc này mới ngồi xuống, để Trình Nặc giúp cô hóa trang.

Tốc độ tay của Trình Nặc rất mau, cầm cọ trang điểm quét tới quét lui ở trên mặt cô, chú ý tới phía dưới đôi mắt Hòa Vi có quầng thâm, cô dặm phấn, sau đó lại đau lòng nói: “Vi Vi, cậu có thể chợp mắt trong chốc lát, lát nữa tớ gọi cậu dậy.”

Hòa Vi chớp chớp mắt, “Không ngủ được.”

Trình Nặc “Sách” một tiếng “Cũng chính vì cậu trẻ tuổi, nên khi bị hai quầng thâm ở mắt nhưng vẫn đẹp như thiên tiên. Nếu là người khác, phấn phải đánh mất mấy tầng.”

Hòa Vi thở dài.

Làm diễn viên khiến con người ta mệt mỏi, đặc biệt là khi cô đang đứng ở tầng chót của giới nghệ sĩ, đóng phim không thể đến muộn, bị bạn diễn chèn ép cũng không dám nói, cái này không thể đắc tội cái kia lại không dám trêu chọc.

So với ngựa còn mệt hơn, tiền kiếm được cũng không nhiều lắm.

Nhưng không có biện pháp, đây là khoảng thời gian mà bất cứ diễn viên nào cũng đều phải trải qua.

Khóe miệng Hòa Vi gục xuống một chút, nhìn gương mặt của chính mình trong gương kia dần dần ra hình, vài phút sau, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, giương mắt nhìn Trình Nặc, “Nặc Nặc.”

“Ừ, làm sao vậy?”

“Vừa rồi đột nhiên nhớ tới, nhà tớ có một cái đĩa sứ Thanh Hoa.”

Ngày đó từ nhà họ Yến ra ngoài cô trực tiếp tới phim trường, cái đĩa kia được cô dùng mọi cách che chở mới không xuất hiện nửa điểm tì vết, an toàn được cô mang về nhà.

Trình Nặc cúi nhìn cô, “Đồ gia truyền?”

Hòa Vi lắc đầu, chỉ nói một câu: “Người khác cho.”

“Ai?” Trình Nặc cười một cái, “Cậu đỡ mẹ của chủ tịch qua đường, hay phu nhân chủ tịch té xỉu trên đường cái được cậu đưa đi bệnh viện, sau đó tặng quà cảm ơn cậu?”

Hòa Vi: “…”

Luận cãi cọ, cô vĩnh viễn không thể vượt qua Trình Nặc.