Chương 39

“…”

Gọi cái gì mà gọi.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.

Hòa Vi rụt người vào chỗ tối, “Yến tổng…”

Yến Hoài đi vào, tầm mắt dừng ở trên người cô như có như không đảo một vòng, “Làm gì?”

Mặt Hòa Vi nóng lên: “Tìm đồ…”

“Đồ gì?”

Hòa Vi nhìn anh để cái cốc xuống, hẳn là xuống lấy cà phê để tăng ca.

Cô khụ một tiếng, biết không ăn ngay nói thật chắc chắn không có cách nào lấy đồ, dứt khoát căng da đầu nói: “Tôi cái kia… tới.”

Yến Hoài vốn dĩ muốn đi lấy nước ấm, liền nghiêng đầu nhìn qua.

Bả vai người con gái lộ ra bên ngoài, da cô thật trắng, chắc là bởi vì vừa mới tắm xong nên còn có chút màu hồng nhạt, đôi chân nhỏ thẳng tắp, lúc này đang khép chặt lại.

Yến Hoài liếc mắt một cái liền nhìn đến nốt ruồi trên ngực Hòa Vi.

Anh đại khái cũng đoán ra chuyện là như thế nào, hầu kết khẽ nhúc nhích, khóe môi cũng đi theo mà nâng lên, “Chờ tôi vài phút.

Hòa Vi: “…”

Anh nghe hiểu sao?

Rõ ràng dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết ngôn tình, chỉ cần là nhân vật nam đều không biết “cái kia” là “cái nào”mà.

Hòa Vi kinh ngạc vài giây, sau khi kinh ngạc qua đi, cô lại bắt đầu khẩn trương.

Cô hiện tại quần áo không chỉnh tề, phía dưới khăn tắm gần như trống không.

Mà cái khăn tắm đang vây quanh trước ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Đêm đen gió thổi, trai đơn gái chiếc.

Hòa Vi lung lay cúi đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, ngón tay cô vẫn còn gắt gao nắm chặt khăn tắm, tầm mắt dính ở trên người người đàn ông, đang mở cửa ngăn chứa đồ.

Bên trong đèn mở ra, không quá hai phút, anh cầm một gói bao màu xanh biển ra ngoài.

Hòa Vi nhìn chăm chú một giây, sau đó chạy nhanh tới nhận, thấp giọng nói cảm ơn.

Lúc này cô hận không thể lập tức biến mất ở trước mặt Yến Hoài, câu “Cảm ơn” vừa mới ra khỏi miệng, liền cất bước rời đi.

Thật may, người đàn ông phía sau không gọi cô lại.

Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, một phút cũng không dám dừng, tinh thần cô hăng hái mà xông lên tầng.

Thời điểm trở lại phòng của mình đóng cửa lại, tim cô vẫn đập rất nhanh không chịu bình thường trở lại.

Lúc này đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, bên tai vẫn dư lại tiếng tim đập.

Hòa Vi há to miệng thở hổn hển mấy hơi, quay lại buồng vệ sinh xử lý tốt sự tình, lúc trở ra đã hơn 12 rưỡi.

Trình Nặc nhắn tới hơn mười tin nhắn, lúc vừa rồi khi cô xuống lấy đồ vẫn chưa kịp xem, hiện tại rốt cuộc có thời gian xem từng tin một, sau đó trả lời hết tất cả.

Mới vừa trả lời xong bên này, liền nhận được tin nhắn của Yến Thần: 【 Hòa Hòa, sự tình xử lý tốt không? 】

【 Tốt, cảm ơn. 】

【 Chia tay cũng không cần khách khí với anh như vậy đi? 】

Hòa Vi không trả lời.

Lăn lộn suốt một ngày, đầu cô có chút đau, nhưng cố tình nằm trên giường lại không một chút buồn ngủ.

Sau khi biết dì cả tới, Hòa Vi cũng không dám ở trên giường lăn lộn điên đảo nữa.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, vừa muốn tắt đèn đi ngủ, cửa phòng đã bị gõ vang.

Hòa Vi giật mình một cái, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Cô biết là ai.

Thời gian này tới gõ cửa phòng cô, trừ bỏ Yến Hoài, sẽ không có người khác.

Hòa Vi ở trên giường ngồi vài giây, do dự không biết có nên mở cửa hay không.

Ngoài cửa người nọ cũng không vội, như là chắc chắn cô vẫn chưa ngủ, thong thả ung dung mà gõ cửa từng chút một.

Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng mà lâu dần, rất có khả năng sẽ đánh thức những người khác trong biệt thự, Hòa Vi thở dài, xuống giường mở cửa.

Vì tỏ vẻ không phải mình đang kéo dài thời gian, lúc cô mở cửa còn cố ý xoa xoa đôi mắt.

Giọng nói của người đàn ông vang lên: “Ngủ?”

Hòa Vi gật đầu, “Đang định ngủ.”

“Trước khi ngủ uống thuốc đã.”

Hòa Vi lúc này mới giương mắt nhìn về phía anh.

Điểm tương tự giữa Yến Hoài và Yến Thần bị giới hạn trong hình dáng, đến nỗi ngũ quan trên gương mặt, trên cơ bản đều không tìm thấy nửa điểm giống nhau.

Gương mặt Yến Thần là đúng chuẩn mày rậm mắt to, mà Yến Hoài thì không giống, anh có gương mặt với những đường cong khỏe mạnh, không quá lạnh lùng cũng không quá nhu hòa, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thời điểm hơi hơi nheo lại, đáy mắt như có ngọn lửa nhỏ ẩn hiện, thoạt nhìn thực dịu dàng.

Nhưng Hòa Vi biết, căn bản không phải như thế.

Người đàn ông này, cùng từ dịu dàng nửa điểm cũng không liên quan.

Suy nghĩ của cô bay nhảy vài giây, mới phản ứng lại hỏi: “Thuốc gì?”

Yến Hoài hỏi gì đáp nấy: “Thuốc cảm.”

Đầu óc Hòa Vi choáng váng, cổ họng cũng nóng như lửa đốt, xác thực cần phải uống thuốc.

Cô không từ chối, nói cảm ơn sau đó nhận lấy ly nước và thuốc.

Yến Hoài không nói lời nào, hai người đứng ở cửa, ngôi biệt thự này lại khôi phục sự yên tĩnh.

Đầu ngón tay Hòa Vi vuốt ve vài cái ở trên miệng ly, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đi vào trước?”