Tầm mắt Yến Thần dừng lại, quả nhiên thấy đáy mắt cô có quầng thâm.
Tuy rằng cái quầng thâm này, là do mấy ngày hôm trước Hòa Vi thức đêm xem kịch bản.
Trong khoảng thời gian này Yến Thần phải nhịn rất lâu, tự chủ của anh ta không được như Yến Hoài, tùy lúc đều có thể không kịp khống chế, cho nên hôm nay Hòa Vi đề nghị chia tay, trong lòng anh ta loáng thoáng có vài phần cảm giác nhẹ nhõm.
Nhưng trên mặt anh ta không biểu hiện ra ngoài, như cũ cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Về sau còn có thể gặp mặt sao?”
Hòa Vi gật đầu, “Vẫn như trước làm bạn bè đi.”
Không thấy mặt là không có khả năng.
Bằng không độ hảo cảm giảm xuống, cô chắc chắn toi đời.
Yến Thần gật gật đầu, “Hòa Hòa, anh vẫn sẽ luôn thích em.”
Hòa Vi cầu mà không được.
Cô cong môi dưới, nói không chút thật lòng: “Chúc anh về sau cũng có thể hạnh phúc.”
Hòa Vi đứng dậy, “Em đi về trước.”
“Hôm nay chú Lưu không có nhà, Hòa Hòa, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay diễn cả một ngày chắc em cũng mệt mỏi, đêm nay em ở lại phòng cho khách đi, sáng ngày mai anh bảo chú Lưu đưa em trở về.”
Hòa Vi nhíu mày.
“Yên tâm đi, ở tại phòng cho khách, không phải phòng anh.”
Yến Thần cười một cái, “Đã trễ thế này em một mình về nhà anh cũng không yên tâm.”
Hòa Vi do dự vài giây, cô quay đầu nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài, sau đó đồng ý.
-
Trong Yến gia có rất nhiều phòng, lớn bé mấy chục phòng, đêm nay cô ngủ tại một phòng
Ở tầng hai, khi đến gần đầu cầu thang tới căn phòng kia.
Đời trước cô đã từng qua đêm ở Yến gia, cho nên đối với này căn phòng cho khách này có chút quen thuộc.
Phòng cho khách không lớn, chỉ có màu trắng cùng màu lam nhạt, sạch sẽ tươi mát.
Hòa Vi đi tắm nước ấm, đến khi bước ra toàn thân trên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Cô mang áo sơ mi cùng đồ lót giặt sạch sẽ, sau đó bỏ vào sấy khô.
Từ trong phòng tắm bước ra, đã hơn 12 giờ.
Hòa Vi xoát một lần vòng bạn bè, cô không hề buồn ngủ, ném di động ở trên giường lăn lộn vài phút, càng lăn càng tỉnh táo.
Hòa Vi dứt khoát lại ngồi dậy, nhắn tin cho Trình Nặc: 【 Tớ lại gia nhập hàng ngũ độc thân. 】
Trình Nặc là cú đêm, giờ này chắc chắn vẫn chưa ngủ, rất nhanh chóng trả lời: 【 Cậu chia tay? 】
【 Đúng. 】
【 Cậu rốt cuộc cũng chia tay! 】
Trình Nặc: 【 Nếu không phải bây giờ đã quá muộn, tớ khẳng định sẽ dẫn cậu tới nơi sang trọng nhất để chúc mừng, chúng ta không say không về! 】
Hòa Vi: “…”
Trình Nặc: 【 Vì cái gì chia tay? Cậu bắt gian tại giường? 】
【 Hoà bình chia tay. 】
【 Cư nhiên lại không phải bởi vì nɠɵạı ŧìиɧ? 】
【 Đương nhiên không phải. 】
Hòa Vi đang gõ chữ, bụng dưới đột nhiên có một dòng nước ấm chảy xuống, cùng với bên trong từng cơn từng cơn đau đớn——
Giống như kinh nguyệt tới.
Hòa Vi không kịp nhiều lời với Trình Nặc, sợ khăn trải giường bị bẩn, cuống quít chạy xuống giường, dẫm dép lê vọt vào WC, vừa nhìn, quả nhiên một mảng hồng.
Cô ngồi ở trên bồn cầu, cầm di động nhắn tin cho Yến Thần: 【 Yến Thần, anh ở đâu? 】
Sau vài phút, Yến Thần mới trả lời: 【 Hiện tại đang ở bên ngoài, làm sao vậy? 】
Hòa Vi buồn bực muốn chết, cả người cảm thấy lạnh thấu tim.
Yến Thần: 【 Có chuyện gì có thể gọi dì Vân, phòng dì Vân dưới lầu một trong phòng khách. 】
Hòa Vi nói cảm ơn, nhanh chóng từ trên bồn cầu lạnh lẽo xuống dưới, cô không dám có động tác quá lớn, cầm di động chạy chậm ra cửa.
Bên ngoài đèn đều đã tắt, đen như mực, chỉ có ánh đèn từ trong phòng cô chiếu ra.
Hòa Vi tìm không thấy công tắc đèn ở chỗ nào, bật đèn pin điện thoại, rón ra rón rén bước xuống.
Dì Vân đoán chừng là đang ngủ, cửa đóng, từ phía dưới khe cửa căn bản không thấy chút ánh sáng.
Huống chi nếu như dì Vân còn chưa ngủ, tuổi của bà chắc cũng không còn dùng tới băng vệ sinh, Hòa Vi thở dài, càng buồn bực.
Cô hỏi hệ thống: “Cái này không tính là bị ngược đi?”
“Không tính nha ký chủ.”
“Tôi đây làm sao bây giờ?”
Hệ thống lần này rốt cuộc cũng có chút tác dụng, kiêu ngạo nói: “Kiểm tra đo lường thấy có lưu trữ băng vệ sinh.”
Hòa Vi: “…”
Băng vệ sinh ở nơi nào?
Hệ thống: “Bên cạnh phòng bếp.”
Hòa Vi nghe theo chỉ thị của hệ thống, mới đi chưa được mấy bước, đèn pin lập tức tắt, ngay sau đó màn hình di động ở trong tay tắt ngúm.
Lượng điện không đủ, tự động tắt máy.
Thị lực Hòa Vi vẫn còn tốt, nhưng mà trong bóng tối cũng không rõ ràng, đặc biệt ánh sáng vừa mới vừa tắt, đôi mắt cô chưa kịp thích ứng, cô nhắm mắt vài giây, mới vừa mở ra, tầm nhìn liền sáng ngời.
“Bang” một tiếng, có người bật đèn phòng khách.
Hòa Vi bị hoảng sợ, theo bản năng giữ chặt khăn tắm, siết chặt không cho nó rơi xuống.
Giây tiếp theo, cô còn chưa kịp quay đầu lại, giọng nói của người đàn ông phía sau liền vang lên: “Hòa Vi?”