Chương 297

Loại cảm xúc này giằng co hơn nửa ngày, mãi cho đến khi Tiểu Ngô đưa cô về nhà cô vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc này.

Đã gần 10 giờ tối, dì Hàn dì khó có khi chưa ngủ, lúc này đang ở trong phòng bếp, Hòa Vi đến cửa phòng bếp đưa mắt nhìn, “Dì Hàn, tại sao dì còn chưa ngủ ạ?”

“Ừ, đã trở lại à?”

Dì Hàn quay đầu nhìn cô mỉm cười, “Còn không phải nghĩ cháu ở bên ngoài bận bịu một tháng, nên làm thức ăn ngon cho cháu sao.”

“Cảm ơn dì Hàn,” đáy lòng Hòa Vi ấm áp, cô đưa mắt nhìn lên tầng, sau đó hỏi: “Yến Hoài đã trở lại chưa?”

“Cũng vừa trở về không lâu, hẳn là đang thay quần áo trên tầng.”

Hòa Vi lên tiếng, thấy dì Hàn còn đang bận, liền xách túi lên tầng.

Đẩy ra cửa phòng ngủ đi vào, bên trong đèn sáng, nhưng không thấy Yến Hoài ở đây.

Trong túi xách Hòa Vi vẫn còn phiếu xét nghiệm, cô cúi đầu hít sâu một hơi, vừa muốn duỗi tay mở túi xách lấy tờ giấy xét nghiệm ra, đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.

Yến Hoài rất cao, cánh tay dài, dễ như trở bàn tay ôm trọn cả người cô vào trong l*иg ngực, tay phải anh ôm cô, tay trái nâng lên, đưa lên trên trán cô sờ soạng, “Vẫn không thoải mái sao?”

“Khá hơn nhiều rồi.”

Trên người Yến Hoài có mùi rượu, còn có hương sữa tắm nhàn nhạt, anh không cần làm bất cứ việc gì cả, chỉ cần anh ôm cô như vậy, cô liền cảm thấy an tâm.

Hòa Vi nhích lại gần người anh, cảm xúc trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.

“Mệt sao?”

“Có chút…” Hòa Vi dừng vài giây, “Yến Hoài, em có chuyện muốn nói với anh.”

Yến Hoài nghiêng đầu dán vào cần cổ cô, “Ừ?”

“Cái kia… hình như em…”

Cô nói lắp vài giây, cuối cùng vẫn là Yến Hoài hiểu cô, thay cô nói nốt nửa câu sau: “Ba tháng không thể sinh hoạt, đúng không vợ yêu?”