Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 296

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng thật ra Hòa Vi đang chợp mắt ở hàng ghế sau, thời điểm mơ mơ màng màng sắp ngủ, mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại.

Cô không muốn cử động, nhẹ giọng hừ một tiếng: “Ninh Ninh, giúp chị nhận điện thoại.”

Từ sáng sớm Phùng Ninh đã nhìn ra cô mệt mỏi, cô cũng không nhiều lời, lấy di động trong túi ra, sau khi nhìn chằm chằm hai chữ “Chồng yêu” phía trên, mới thật cẩn thận mà ấn nghe.

Bởi vì sợ nghe thấy cái gì không nên nghe, Phùng Ninh vừa ấn nghe liền lập tức giải thích nói: “Yến tổng, tôi là trợ lý của chị Vi Vi.”

Đầu kia an tĩnh vài giây, sau đó giọng nam trầm thấp mới vang lên, “Cô ấy đâu?”

Quay đầu nhìn,thấy Hòa Vi vẫn giữ nguyên tư thế trước, căn bản không hề chú ý tới người ở đầu kia điện thoại là ai.

Phùng Ninh sợ đánh thức cô, tự động giảm nhỏ âm lượng: “Hôm nay chị Vi Vi không thoải mái, hình như ngủ rồi.”

“Đi bệnh viện chưa?”

“Hiện tại đang trên đường đi bệnh viện.”

Dừng một chút, Phùng Ninh lại hỏi: “Yến tổng, có cần tôi gọi chị Vi Vi dậy nhận điện thoại không?”

“Ừ,” người đàn ông trầm giọng, “Đừng gọi.”

Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, Phùng Ninh nhìn thời gian trò chuyện, trước sau không quá ba mươi mấy giây.

Cô thở dài, nhẹ nhàng thả lại điện thoại vào túi xách Hòa Vi.

Đèn đường từ bên ngoài tiến vào, tối tăm không rõ Phùng Ninh thấy sắc mặt Hòa Vi vẫn không khá hơn, duỗi tay sờ trán cô.

Còn may, độ ấm bình thường, hẳn là không phát sốt đi.

Từ sân bay đến bệnh viện, mất nửa tiếng, Hòa Vi ngủ cả một đường.

Thời điểm tỉnh lại Phùng Ninh sợ cô bị cảm mạo, nhanh chóng đội mũ cùng khẩu trang lên cho cô.

Giọng nói Hòa Vi yếu đuối, hữu khí vô lực, “Cảm ơn.”

Phùng Ninh xua tay, “Chị Vi Vi, vừa rồi Yến tổng gọi điện thoại tới đây.”

“…Ừ?”

“Em nói với anh ấy chúng ta tới bệnh viện, không sao chứ?”

Hòa Vi sửng sốt, sau đó mới lắc đầu, “Anh ấy nói gì?”

“Anh ấy cái gì cũng chưa nói.”

Hòa Vi mỉm cười, mở cửa xe xuống xe.

Đồng Thành vào Tháng 7 là thời điểm nóng nhất, Hòa Vi lại bị Phùng Ninh che kín mít, mới đi được vài bước, hai tay dường như chảy không ít mồ hôi.

Vào đến đại sảnh bệnh viện, Phùng Ninh liền chuẩn bị đi đăng ký, “Chị Vi Vi, chúng ta khám nội khoa bình thường sao?”

Bệnh viện này có quy mô khá lớn, mặc dù không có quá nhiều người, nhưng buổi tối vẫn có thể đăng ký khám bệnh.

Hòa Vi xốc mí mắt, “Đến phụ khoa đi.”

“…”

Phùng Ninh sửng sốt một hồi lâu, cô không thể tin được, lại xác nhận thêm một lần nữa, “Phụ khoa?”

Hòa Vi gật đầu, “Phụ khoa.”

Phùng Ninh nhớ rõ Hòa Vi và Yến Hoài đã có một thời gian dài chưa gặp, không như cô tưởng tượng chứ.

Nhưng nếu đây là sự thật, thì cô thật sự không hiểu được lý do Hòa Vi phải đi khám phụ khoa.

Tuy nhiên Phùng Ninh cũng không phải người nhiều chuyện, vội vàng chạy sang bên kia lấy số thứ tự.

Bởi vì là buổi tối, nên tới phụ khoa đăng ký chỉ có hai người các cô, vì thế mới vừa lấy số xong, bác sĩ trực ban đã gọi tên rồi.

Bác sĩ này tầm bốn năm mươi tuổi, rõ ràng không phải người hay xem tin tức, ngay cả Hòa Vi là ai cũng không biết, vẫn theo khuôn phép cũ mà hỏi tình hình mấy tháng gần đây của cô, chuyện sinh hoạt vợ chồng, tần suất nhiều hay ít.

Thời gian kiểm tra và xét nghiệm không quá lâu, nửa tiếng là có kết quả.

Hòa Vi cầm tờ giấy xét nghiệm kia, nghe nữ bác sĩ đối diện dặn dò, tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút choáng ngợp.

Bác sĩ: “Mang thai bảy tuần rồi, một tháng sau, mang theo giấy đăng ký kết hôn tới bệnh viện để khám thai xem em bé có khỏe mạnh hay không, trong vòng 3 tháng đầu mang thai tốt nhất không nên sinh hoạt, nếu thật sự nhịn không được… được rồi, nếu nhịn không được, bảo chồng cô cố mà chịu đựng, bởi vì 3 tháng đầu rất dễ xảy ra vấn đề, nếu xuất hiện bất kỳ cảm giác không thoải mái nào nhất định phải tới bệnh viện.”

Bác sĩ thật vất vả với người bệnh, dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nói: “Còn có vừa rồi nghe cô miêu tả, có vẻ như phản ứng mang thai rất lợi hại, thật sự không có cảm giác thèm ăn cũng không ăn được gì, nhưng đặc biệt là nước, nhất định không thể thiếu nước, thời điểm không muốn ăn cơm cũng có thể ăn thêm trái cây hay những thứ tương tự.”

Cô ấy vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hòa Vi.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi, tới bệnh viện kiểm tra có phải mang thai hay không, ngay cả bản thân có thai hay không cũng không biết, lại do một cô gái khác đi cùng.

Cũng không biết chồng cô ấy chạy đi đâu.

Bác sĩ tỏ vẻ cảm thông với cô, thở dài nói: “Cô gái a, trông cô xinh đẹp như vậy, em bé khẳng định cũng sẽ xinh đẹp, phải chăm sóc thật tốt cho cả mình và em bé a.”

Hòa Vi còn chưa kịp phản ứng, trong lòng đang có rất nhiều cảm xúc hỗn hợp ở bên nhau, ngũ vị tạp trần, có chút khẩn trương, có chút kinh ngạc, còn có một chút vui vẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »