Chương 294

Hệ thống sửa lại nói: “Ký chủ, là nhụ thống dễ dạy”.

Hòa Vi: “…”

Thôi được rồi, cô nhận thua.

-

Danh hiệu nữ phụ xuất sắc nhất của Giải thưởng Phi Thiên, mang đến ảnh hưởng rất lớn đối với Hòa Vi, đại khái là giống như cấp cho cô một cành ôliu, lời mời phát ngôn cùng đóng phim càng ngày càng nhiều.

Cô không thể tự mình trả lời, cho nên những lời mời đó đều trực tiếp chuyển sang cho Yến Tình, chờ Yến Tình sàng lọc một lần mới gửi lại cho cô, sau khi hai người thương lượng, suy xét đến vấn đề về lịch trình, tạm thời chỉ có thể nhận được một quảng cáo vào tháng 7.

Bộ phim 《 Tôi 》 này bởi vì còn có phần 2, cho nên thời điểm quay đến kết cục của phần thứ nhất, vẫn rất khó bề phân biệt, hình ảnh cuối cùng dừng ở đoạn người phụ nữ váy đen cởi chiếc váy đen và thay vào đó là một chiếc váy trắng không nhiễm bụi trần, một mái tóc dài cắt thành mái tóc ngang vai bước vào lớp học.

Vốn dĩ tóc của Hòa Vi đã rất dài rồi, cảnh quay như vậy, đạo diễn Tưởng đạo cũng không yêu cầu cô cắt thật, mà chuẩn bị riêng cho cô một mái tóc giả.

Bộ phim này hoàn cảnh quay không được tính là gian khổ, nhưng thời gian không kém nhiều so với 《 Ô Sơn 》, đều kéo dài hơn ba tháng, thậm chí 《 Tôi 》 còn nhiều hơn 《 Ô Sơn 》 nửa tháng.

Từ cuối tháng ba đến giữa tháng bảy, thời gian cứ thoảng qua như vậy.

Màu tóc Hòa Vi nhuộm lúc trước cũng đã chuyển thành màu đen tự nhiên, nhìn qua thì có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít.

Sau khi đóng máy, Hòa Vi lập tức phải đi quay quảng cáo.

Bởi vì cô là đại sứ hình ảnh của một nhãn hiệu quốc tế tại Trung Quốc, vì thế địa điểm quay chụp phải có cả trong và ngoài nước, Hòa Vi căn bản không có thời gian trở lại Đồng Thành, trực tiếp từ Thượng Hải bay đi Berlin.

Cô và Yến Hoài đã mấy tuần không gặp mặt, lần này đi Berlin một tuần, khi trở về lại phải chạy tới Hongkong, chờ quảng cáo được quay xong hoàn toàn, Hòa Vi tính ngày, cô và Yến Hoài đã một tháng tám ngày không gặp nhau.

Ba mươi tám ngày, 912 tiếng, 54720 phút.

Cho đến khi bước chân lên máy bay từ Hongkong trở lại Đồng Thành, đầu óc căng chặt suốt một tháng của Hòa Vi “Bang” một tiếng liền tách ra, tất cả sự vất vả cùng ủy khuất đều xông lên não cùng một lúc.

Cô ngồi im không nói một lời, mặc cho Phùng Ninh kể chuyện cười như thế nào cô cũng cười không nổi, cuối cùng Phùng Ninh cũng dừng lại, buông tiếng thở dài nói: “Chị Vi Vi, lần này chị nghỉ ngơi mấy ngày đi?”

Cô đi theo Hòa Vi lâu như vậy, nhìn thôi cũng cảm thấy vất vả, so với cô Hòa Vi chỉ lớn hơn mấy tháng, vẫn là một cô gái nhỏ, nhưng lại cố tình muốn liều mạng như vậy.

Phùng Ninh nghĩ không ra rốt cuộc cô làm vậy là vì cái gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy khó hiểu cùng đau lòng, lại cầm tay Hòa Vi nói: “Chị Vi Vi, nếu chị mệt mỏi, Yến tổng khẳng định cũng sẽ đau lòng.”

Nói đến cũng khéo, Phùng Ninh vừa dứt lời, di động Hòa Vi liền rung lên.

Cách thời gian máy bay cất cánh còn gần nửa tiếng đồng hồ, Hòa Vi vẫn chưa chuyển sang chế độ máy bay.

Vừa mở ra liền thấy, đúng lúc Yến Hoài nhắn tin tới đây: 【 Hôm nay trở về? 】

Hòa Vi: 【 Vâng. 】

Mũi cô có chút chua xót, muốn khóc nhưng lại không thể khóc, chỉ có thể hít hít cái mũi, đem đáy mắt ướŧ áŧ đè ép xuống, cô gõ từng chữ chậm rãi: 【 Chồng ơi, em rất nhớ anh. 】

Bên kia trầm mặc hơn nửa phút, Yến Hoài mới trả lời: 【 Làm sao vậy? 】

【 Có chút mệt mỏi. 】

Trên màn hình di động, mỗi một chữ đều không mang theo bất cứ tình cảm gì, nhưng Hòa Vi có thể tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông cúi đầu hạ thấp thanh âm, cô giơ tay nhéo nhẹ lên mũi, 【 Em muốn nghỉ ngơi mấy ngày. 】

【 Vậy nghỉ ngơi, không quay nữa. 】

Cách vài giây, Yến Hoài: 【 Không sao, bảo bối, chồng em sẽ nuôi em. 】

Tất nhiên anh phải nuôi cô rồi.

Không phải Hòa Vi sợ Yến Hoài không nuôi nổi cô, mà sợ đến lúc đó cô không hoàn thành nhiệm vụ, anh liền không có cơ hội nuôi cô.

Hòa Vi thở dài một hơi, áp sự ghen tuông xuống đáy lòng, cô sợ Yến Hoài lo lắng, nên không tiếp tục nói về đề tài này nữa, vội vàng chuyển sang chủ đề khác: 【 Chồng ơi, trưa nay em muốn ăn sườn heo chua ngọt. 】

【 Được. 】

【 Anh ăn cùng em. 】

【 Được. 】

Rốt cuộc hôm nay vẫn là ngày làm việc, để Yến Hoài dành thời gian ăn cơm cùng cô đã có chút vô lý rồi, Hòa Vi không dám nhắc nhắc tới yêu cầu khác, vừa muốn chuyển sang chế độ máy bay, cô lại nhận được một tin nhắn.

Yến Tình: 【 Nghỉ ngơi từ hôm nay, hai tháng sau bắt đầu làm việc. 】

Yến Tình: 【 Chồng cô vừa chạy tới cáo trạng:) 】

Không cần Yến Tình nhiều lời, từ ký hiệu phía sau tin nhắn Hòa Vi có thể cảm nhận được tâm tình của cô ấy lúc này, đại khái là bất lực còn mang theo một chút khinh bỉ.