Chương 273

Yến Hoài nghiêng mắt nhìn cô, vài giây, mới “Ừ.” một tiếng.

Anh lại không phải ngốc tử, ai thích anh anh vẫn có thể nhìn ra, chính bởi vì biết, ở phương diện nào đó anh mới cố tình tránh mặt Tống Kiều.

Hòa Vi nhéo một góc gối ôm, khóe miệng mím lại mím, “Anh thích em từ khi nào?”

Yến Hoài ngước mắt nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.

“Có phải lần đầu tiên thấy em liền thích em hay không?”

“…”

Như thế nào từ trong giọng nói của Hòa Vi, anh lại nghe ra vài phần khoe khoang được một tấc lại muốn tiến lên một thước?

Không đợi anh trả lời, Hòa Vi đã tự trả lời cho chính mình, “Hẳn là không phải.”

Yến Hoài trầm mặc, nửa cười nửa không cười mà nghe cô tiếp tục đoán.

“Lần đầu tiên anh đưa em về nhà?”

“…”

“Ngày đó em và Yến Thần chia tay?”

Khóe miệng Yến Hoài hơi cong, gõ đầu ngón tay gọi, “Lại đây, anh nói cho em.”

Hòa Vi không để ý, ôm gối đi qua, cô không tính muốn ngồi xuống, nhưng vẫn bị Yến Hoài kéo qua, anh đè thấp thanh âm, “Mỗi ngày đều muốn đè lên em.”

“…”

Tay Hòa Vi vừa nhấc, gối ôm còn chưa qua, cổ tay đã bị anh nắm lấy, giọng nói người đàn ông càng trở nên khàn khàn, “Trong mơ cũng suy nghĩ.”

“…”

Được rồi, cô nhận thua.

Hòa Vi quyết định, về sau không bao giờ khiêu chiến điểm mấu chốt của Yến Hoài nữa——

Người này không có điểm mấu chốt, ha hả.

-

Yến Hoài không ở Bân Thành quá lâu, sáng sớm ngày hôm sau liền bay trở về Đồng Thành.

Đoàn phim của Hòa Vi cũng nghỉ ngơi tiêu khiển xong, gần như rời khỏi Bân Thành cùng lúc với anh, chẳng qua khác nhau ở chỗ, nơi bọn họ đi là Ô Sơn.

Tiến vào trời đông lạnh giá, lại là mùa tuyết rơi, Ô Sơn bắt đầu chuỗi ngày tuyết dày cả ngày lẫn đêm.

Đoàn người ra ngoài quay ngoại cảnh đều phải dán miếng dán nhiệt trên người, như vậy mới tốt hơn một chút.

Cũng may thời tiết tuy rằng khắc nghiệt, nhưng sự tích cực của mọi người đều không bị yếu bớt, mỗi ngày đều có thể hoàn thành cảnh quay.

Thời gian đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bận bận rộn rộn giữa thời tiết lạnh giá, chẳng mấy chốc liền đến đầu hai tháng.

Tới gần cửa ải cuối năm, quả nhiên như Yến Tình dự kiến, không có cách nào về nhà trong dịp năm mới.

Tuy nhiên đạo diễn vẫn cho nghỉ hai ngày ba mươi và ngày mùng một, về nhà là không có khả năng về nhà, đoàn người ở chung lâu rồi, lại tại loại hoàn cảnh này, tốt xấu gì tình cảm cũng tốt hơn so với các đoàn phim khác, quây quần ở bên nhau cũng coi như ăn tết.

Vào ngày 30, Ô Sơn hiếm khi được nghênh đón một thời tiết khá tốt, không gió không tuyết, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời loá mắt.

Hòa Vi ở bên ngoài phơi nắng một ngày, nhìn Phùng Ninh và những người khác chơi tuyết một lát.

Sau khi mặt trời xuống núi, đoàn người quay trở lại nơi ở tạm của họ, ăn một bữa cơm đoàn viên, đến buổi tối, Hòa Vi ôm chăn bông và gửi tin nhắn cho mấy người bạn “Chúc mừng năm mới, bao lì xì đỏ”, thời điểm đến lượt Yến Hoài, cô gửi một câu đặc biệt: 【 Chồng ơi, qua hôm nay em lại lớn lên một tuổi, anh cũng gần ba mươi tuổi rồi! 】

Yến Hoài: 【? 】

Ô Sơn tuy rằng có chút hẻo lánh, nhưng tín hiệu vẫn tốt, nên thiết bị cũng không thiếu, về cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề khi trao đổi thông tin.

Hòa Vi: 【 Ba mươi tuổi em cũng yêu anh. 】

Yến Hoài: 【? 】

Không một chút tình thú, Hòa Vi không để ý tới anh nữa.

10 giờ tối, sau khi Hòa Vi nhận một đống bao lì xì, cô gửi tin nhắn cho Phùng Ninh: 【 Em ở đâu? 】

Phùng Ninh lập tức trả lời nói: 【 Chị Vi Vi, em ở nhà trưởng thôn đánh bài, có thể hôm nay sẽ không trở về ngủ! 】

Hòa Vi đáp ứng một tiếng, xuống giường tắt đèn, đang chuẩn bị trở lại ổ chăn, đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, Hòa Vi thiếu chút nữa không không thở được, cũng may giây tiếp theo giọng nam trầm thấp quen thuộc liền vang lên bên tai cô, “Vợ ơi, anh cũng yêu em.”

“…”

Vừa rồi Hòa Vi bị dọa giật mình, trong nháy mắt liền không có tiền đồ mà tiêu tán hơn phân nửa, cô vẫn có chút kinh hồn chưa ổn định, “Sao anh lại tới đây a?”

“Ừ…” người đàn ông kéo dài âm điệu, “Cùng em lớn lên.”

Câu trả lời này là đáp lại câu “Lớn lên một tuổi” vừa rồi của cô, nhưng từ trong miệng Yến Hoài nói ra, dường như mang thêm một loại ý vị không minh bạch.

Đèn trong phòng vừa mới tắt, Hòa Vi gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô dứt khoát nhắm mắt, “Anh đến từ lúc nào ạ?”

“Vừa mới.”

“Ăn tối chưa?”

Hòa Vi nhớ rõ Yến Hoài không thích ăn cơm trên máy bay, cũng không biết anh ngồi loại xe gì tới đây, lúc này khí lạnh trên người vẫn rất nặng, Hòa Vi ngoài ý muốn không cảm thấy lạnh, chỉ duỗi tay sờ soạng để nắm tay anh.

Cằm Yến Hoài tựa bên cổ cô, thấp giọng nói “Không.”

“Em đến phòng bếp xem một chút,” Hòa Vi giật giật, “Anh buông em ra trước đã.”