Chương 263

Đạo diễn Lý thấy mọi người quá căng thẳng, nếu tiếp tục quay cũng sẽ không đạt được hiệu quả tốt, đúng lúc hai ngày này rơi vào tết Nguyên Đán, vì thế thả lỏng cho đoàn phim nghỉ ngơi hai ngày.

Nói là ngày nghỉ, nên có thể đi chơi ở bất cứ đâu, chỉ cần không rời khỏi Ô Sơn và không đi về phía Đông Bắc.

Hòa Vi là người thuộc trường phái thân thiện, cực kỳ tri kỷ mà hỏi ý kiến Phùng Ninh: “Ninh Ninh, em muốn đi chỗ nào a?”

“Em muốn về nhà hu hu hu...”

Hòa Vi: “…”

Đáng lẽ cô nên kiên trì hơn một chút không cho Phùng Ninh đến.

Phùng Ninh nhìn ra biểu tình áy náy trên gương mặt cô, vội vàng “Ai nha” một tiếng, “Chị Vi Vi, em nói đùa thôi, em mà ở nhà đợi chị có phải buồn hỏng rồi không, đến đây cũng khá tốt, ngoại trừ thời tiết lạnh, nơi ở trọ kém một chút, cơm cũng thanh đạm chút…”

“Em mau câm miệng đi, chờ lát nữa lại phải tự mình khóa miệng lại.”

Phùng Ninh duỗi đầu lưỡi, ngoan ngoãn không nói thêm lời nào.

Hòa Vi lấy di động ra nhìn, trong nhóm chat đạo diễn đang rủ mọi người ra ngoài giải sầu, đi xa khẳng định là không được, nhưng mà ngồi máy bay đến thành phố khẳng định sẽ không thành vấn đề.

Đoàn người đều nghẹn lâu lắm rồi, nếu không đi ra xem thế giới bên ngoài khả năng họ đều muốn buồn tới hỏng rồi, lúc này có người tổ chức, đạo diễn vừa lên tiếng, không ít người nhanh chóng đáp ứng.

Đạo diễn Lý hỏi cô: 【 Tiểu Hòa đâu? 】

Hòa Vi quay đầu nhìn Phùng Ninh: “Ninh Ninh, đạo diễn Lý hỏi chúng ta hai ngày này có muốn đi Bân Thành hay không, em muốn đi sao?”

“Đi a!” Phùng Ninh lập tức từ giường sưởi bò lên, “Nghe nói Bân Thành có nhiều soái ca lắm!”

“…”

Hòa Vi trả lời đạo diễn Lý một câu: 【 Được a, chúng tôi không thành vấn đề. 】

Tin nhắn vừa mới gửi qua, ngay lập tức có người đáp lời.

Song: 【 Thời gian này rất tốt, đúng lúc, ngày mai tôi đến Bân Thành. 】

Hòa Vi nhìn, không muốn tiếp tục nói chuyện.

Nhưng thật ra Tống Kiều, lại phá lệ trò chuyện riêng với cô: 【 Ngày mai gặp mặt? 】

Hòa Vi: 【 Tất cả mọi người khẳng định đều muốn gặp mặt. 】

Tống Kiều: 【 Ý tôi là chỉ hai người chúng ta gặp mặt. 】

Hòa Vi: 【 Không cần thiết đi. 】

Cô không sử dụng dấu chấm hỏi, mà trực tiếp dùng câu trần thuật biểu đạt ý tứ của mình.

Tống Kiều: 【 Tôi cảm thấy vẫn cần thiết. 】

Tống Kiều: 【 Chỉ là nếu cô không muốn, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng Yến Hoài…】

Hòa Vi: “…”

Không ngờ cô ta vội vàng nhắc tới Yến Hoài nhanh như vậy, Hòa Vi không trả lời, ném điện thoại sang một bên, sau đó chui vào ổ chăn xem kịch bản.

Nửa giờ sau, màn hình lại sáng lên lần nữa.

Lần này là đạo diễn Tưởng Tùng hỏi cô về các gói biểu cảm, Hòa Vi cũng không có nhiều gói mới, vì thế cô tìm Trình Nặc và Giang Tĩnh Duyệt, vòng đi vòng lại vài vòng, rốt cuộc cô cũng góp nhặt được một đống các gói biểu cảm.

Không quá vài phút, tin nhắn của Tưởng Tùng liền tới đây: 【 Cô gái nhỏ, cô đúng là người tốt! 】

Tưởng Tùng: 【 Kỳ thật tôi vốn muốn mời cô góp mặt trong bộ phim mới của tôi, tuy nhiên đạo diễn của cô nói cô phải quay phim mất mấy tháng, cho nên mới không sốt ruột nói cho cô biết, cho dù là nữ chính hay vai nữ số 2, chờ đến lúc chúng ta gặp mặt rồi bàn lại. 】

Tưởng Tùng: 【 Lão Từ nói cô là một kho báu tiềm tàng ha ha ha ha ha! 】

Hòa Vi: “…”

Tại sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ.

Tưởng Tùng: 【 Nói trở về, nha đầu cô mấy tháng mới có thể đóng máy a? 】

Hòa Vi: 【 Uớc chừng phải cuối tháng hai đầu tháng 3. 】

Tưởng Tùng: 【 Khi nào trở lại Đồng Thành nhớ nhắc nhở tôi, tôi sắp xếp một chút. 】

Hòa Vi: 【 Được, cảm ơn Tưởng lão sư. 】

Tưởng Tùng: 【 Cô đừng nói nữa, phong cách nói chuyện của cô thật giống với Yến Hoài. 】

Hòa Vi: 【 Vâng, cảm ơn Tưởng lão sư! 】

Tưởng Tùng: 【 So với anh ta thì cô đáng yêu hơn nhiều. Bằng hữu cụng ly.jpg】

Hòa Vi nhắn trả lời bằng một gương mặt biểu cảm, lại sợ đầu óc mình không nhớ được chuyện quan trọng, cho nên có viết thêm mấy câu lên lịch trình của mình để ghi nhớ.

Xử lý xong chính sự, Hòa Vi mới lại nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Ăn tối chưa? 】

Thực ra cô vốn muốn hỏi một câu thuốc bổ thận uống xong chưa, tuy nhiên suy nghĩ lại, Yến Hoài chưa bao giờ nhắc đến mấy viên thuốc đó, nhưng rõ ràng người giao hàng nói rằng anh đã ký nhận thuốc vào một tháng trước.

Yến Hoài không đề cập tới, đương nhiên Hòa Vi càng không thể chủ động hỏi, cứ kéo dài như vậy, thế mà đã qua một tháng.

Cho tới bây giờ cô vẫn không dám hỏi, sợ vừa hỏi Yến Hoài liền nổi cơn thịnh nộ.

Tuy nhiên hôm nay cô vẫn không nhịn được mà nói bóng nói gió một câu: 【 Ăn cơm tối xong có ăn cái khác không ạ? 】