Chương 25

Ngữ khí nhà đầu tư xoay một trăm tám mươi độ, “Yến tổng, bạn gái tôi vừa rồi giống như lên nhầm xe ngài.”

Anh ta cong lưng nói, quả nhiên thoáng nhìn qua ghế phụ của Hòa Vi.

Bên trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường cách tầng cửa sổ xe tiến vào, khiến gương mặt xinh đẹp của người con gái trở nên có vài phần mơ hồ.

Cách thật xa, cho dù Hòa Vi không cùng anh ta đối diện, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dầu mỡ của anh ta.

Cô nhíu mi, “Lý tổng, chắc là ngài uống say nhận sai người đi?”

Nhà đầu tư họ Lý, kêu Lý Độ.

Yến Hoài nghiêng đầu nhìn anh ta “Nhận sai người?”

Lý Độ đứng ở bên ngoài, đường cái xe qua xe lại, thỉnh thoảng còn có tiếng còi vang lên, anh ta vẫn còn đang xoa xoa tay, trong lòng đang suy đoán quan hệ của hai người.

Sau một lúc lâu, anh ta híp mắt cười cười, “U, thật đúng là nhận sai.”

Yến Hoài lạnh mặt.

Thật ra Lý Độ đã tỉnh rượu không ít, anh ta lui về phía sau nửa bước, làm một động tác “Hẹn gặp lại” nói “Tôi đây không quấy rầy hai vị…”

Có lẽ là vì tìm bậc thang cho chính mình, cũng có thể là vì chứng minh mình thật sự nhận sai người, Lý Độ còn tự nhắc mãi: “Về sau không thể uống nhiều như vậy…”

Chắc anh ta sợ Yến Hoài gọi anh ta lại, lúc từ đầu xe vòng lại cố gắng tránh thật xa.

Yến Hoài nhìn bước chân hoảng hốt bên ngoài, anh hơi hạ mi mắt, sau đó lên xe, đem xe lái đi, lại phanh lại.

Khi tiếng chói tai do lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra, cửa sổ xe bên phía anh còn chưa có đóng lại, mặt khác hai người trong xe đều bị hoảng sợ.

Trình Diễm là thảm nhất, anh không hề phòng bị, thiếu chút nữa trực tiếp từ trên chỗ ngồi rơi xuống dưới, đôi mắt mở ra hỏi: “Làm sao vậy?”

Hòa Vi nắm tay vịn, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.

Hẳn là vừa rồi Yến Hoài nghĩ muốn đâm Lý Độ, chẳng qua là nghe động tĩnh vừa rồi, hẳn là còn chưa có đυ.ng trúng, liền ngừng lại.

Cảnh này cùng cảnh anh muốn lái xe đâm cô ở đời trước giống nhau như đúc.

Hòa Vi xoay mặt lại, quan sát sắc mặt Yến Hoài.

Anh hơi mím môi, nâng chiếc cằm sắc bén, Hòa Vi nhắm mắt lại, da đầu cô tê dại, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.

Nhưng mà cô không dám lau.

Lý Độ sau khi suýt nữa bị đυ.ng thì giờ mới phản ứng lại, cũng bất chấp hình tượng, té ngã lộn nhào mà bò tới ven đường.

Yến Hoài hơi nâng khóe miệng, lại khởi động xe, thời điểm đi ngang qua người Lý Độ lại dừng lại.

Giây tiếp theo, cửa sổ bên phía Hòa Vi bị kéo xuống, Yến Hoài hơi nâng người lên, hướng về phía người đàn ông bên ngoài vẫn đang kinh hồn nói: “Lần sau đừng nhận sai.”

Lý Độ cuống quít gật đầu.

Yến Hoài lúc này mới lại đem cửa sổ xe toàn bộ nâng lên, xoay xe trở lại tuyến đường chính.

Trình Diễm muốn ngủ cũng ngủ không nổi nữa, hắn xoa xoa huyệt thái dương, biết có hỏi Yến Hoài cũng hỏi không ra cái gì, dứt khoát liền hỏi Hòa Vi, “Vi Vi, sao lại thế này?”

Hơi thở Hòa Vi vẫn dồn dập: “Anh ta vừa rồi cứ một hai đòi phải đưa em về nhà.”

Cô nắm chặt tay vịn,ngón tay dùng không ít lực, khớp xương cũng trở nên trắng, tay vẫn hơi run run, Yến Hoài liếc mắt nhìn cô nói: “Dọa tới rồi?”

“…Dạ.”

“Bị anh ta dọa hay bị tôi dọa?”

“…”

Thật ra anh cũng tự mình hiểu đấy.

Hòa Vi rũ mắt, biết không nói dối được, liền thành thật đáp: “Đều có.”

Yến Hoài không nói chuyện nữa.

Trình Diễm từ phía sau dịch lại gần Hòa Vi, “Vi Vi, anh ta không làm gì em chứ?”

Hòa Vi lắc đầu.

Trình Diễm: “Em không phải bạn gái Yến Thần sao, nói tên anh ta ra là cũng không có ai dám động đến em.”

Hòa Vi giải thích: “Em không nghĩ để người khác biết em là bạn gái anh ấy.”

Vốn dĩ đây không phải mối quan hệ bình đẳng, nếu nói ra, ở trong mắt người ngoài, so với bị bao dưỡng không khác nhau là mấy.

Cô không muốn nói ra mối quan hệ giữa cô và Yến Thần, như vậy về sau cho dù có chia tay, cũng coi như không để lại một quá khứ đen tối.

Hòa Vi vì lâu dài mà suy nghĩ.

Trình Diễm hiểu rõ, “Sợ truyền thông viết loạn?”

Hòa Vi gật gật đầu.

Trình Diễm lại cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.

Đêm đã khuya, Bất Dạ Thành này so với ban ngày còn náo nhiệt hơn.

Hòa Vi lúc này mới dám thả lỏng, đến giờ mới cảm giác được bàn chân trái cùng mắt cá chân đều có chút đau.

Vừa rồi lúc cô tháo giày cao gót không lưu ý, hình như tất da chân cũng rách, tuy mặt đất bằng phẳng, nhưng cũng không tránh được sẽ có mấy hòn đá nhỏ, đi chân trần dẫm lên liền đau không chịu được.

Đặc biệt là da thịt Hòa Vi lại non mịn.

Cô đoán gan bàn chân hẳn là bị rách, mắt cá chân hình như cũng trật rồi, lúc này toàn bộ cẳng chân bên trái đều vô cùng đau đớn.

Hòa Vi cắn chặt răng, sau đó quay đầu: “Yến tổng…”