Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh ta vẫn cho rằng Hòa Vi sáng nay từ bệnh viện ra.

Hòa Vi xuống giường rót ly nước ấm, chậm rì rì uống xong, lúc này đã là mười phút sau, Yến Thần đã nhắn lại tám tin nhắn.

Có vết xe đổ, lần này cứ cách một phút anh ta lại nhắn một lần.

Hòa Vi khóe miệng khẽ bĩu, cổ họng nóng rát có chút đau, cô giơ tay ấn ấn cổ họng khụ một tiếng, không nhanh không chậm mà nhắn cho anh ta mấy chữ: 【 Em ngủ trước, ngủ ngon. 】

Nhắn xong tin này, Hòa Vi liền không để ý đến anh ta nữa, mới vừa đem điện thoại ném ở bên cạnh định tiếp tục ngủ, màn hình lại sáng lên.

Lần này là tin nhắn của Trình Nặc——【 Vi Vi, tớ nghe anh tớ nói cậu bị bệnh, thế nào, có nghiêm trọng không? 】

Đương nhiên nghiêm trọng.

Nhưng mà Trình Nặc cùng Yến Thần không giống nhau.

Đối với Yến Thần, cô hận không thể khiến cho chính mình trở nên thê thảm hết mức trước mặt anh ta, nhưng đối với Trình Nặc, Hòa Vi không nghĩ nói cho cô ấy cái gì, một câu thôi cũng sẽ làm cho cô ấy lo lắng.

Cô đơn giản giải thích một câu: 【 Đêm qua không ăn cơm, lại đang cảm lạnh, không biết như thế nào liền té xỉu, nhưng mà hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. 】

Trình Nặc: 【 Trong nhà còn thuốc không? 】

Hòa Vi: 【 Đã uống rồi. 】

Trình Nặc: 【 Thật sự không cần tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ sao? 】

Đã tối muộn rồi, Hòa Vi lập tức cự tuyệt nói: 【 Đừng, tớ còn muốn ngủ. 】

Cách màn hình di động, Trình Nặc không nghe thấy giọng cô, lại cùng cô xác nhận rất nhiều lần lúc sau mới hơi chút yên lòng, lại thúc giục cô nhanh chóng khỏe lại.

Hòa Vi đầu đau như muốn nứt ra.

Cô nằm yên ở trên giường, nghĩ sau trận ốm này, nhất định phải kiên trì rèn luyện, đem cơ thể dưỡng cho khỏe mạnh.

Loại thể chất mảnh mai này cô thật sự ăn không tiêu.

Đừng nói đến việc ngược tra nam, đến lúc đó nói không chừng còn biến thành tự ngược.

Trong phòng, tiếng hít thở đều hơn không ít, nhưng vẫn thô như tiếng của một người đàn ông.

Hòa Vi nhắm mắt lại muốn ngủ, buồn ngủ còn chưa kịp tới, di động liền vang lên.

Cô hữu khí vô lực mà sờ qua di động, híp mắt liếc mắt một cái, sau đó dựa theo thói quen nhận điện thoại.

Giọng đàn ông nhanh chóng truyền tới, “Vi Vi, chưa ngủ?”

Giọng nói có chút thành thục.

Hòa Vi sốt đến mơ hồ, cho nên trong lúc nhất thời không nhận ra ai gọi đến, lại nhìn tên hiển thị trên màn hình mới nói “Anh Trình Diễm.”

“Anh gọi điện cho em giờ này để thông báo vai diễn 《 Hoàng Nữ 》của em đã được thông qua.”

Hòa Vi dừng vài giây mới phản ứng được, sửng sốt một chút mới vui vẻ nói “Cảm ơn anh Trình Diễm.”

“Còn có, nhân vật nữ số 2 của Tống Chân Chân bị đổi rồi.”

Hòa Vi biết rõ còn cố hỏi: “Vì sao?”

“Nhà đầu tư yêu cầu thay đổi người.”

Trình Diễm “Sách” một tiếng, “Đều nói người trong vòng giải trí hỗn tạp, Đối xử chân thật như thế để làm gì?”

Hòa Vi không nói.

Trình Diễm lúc này mới ý thức được mình dùng từ không chú ý, không cẩn thận cũng đem Hòa Vi bao quát ở bên trong, anh cười gượng hai tiếng, “Không bao gồm em.”

Hòa Vi cũng ho khan một tiếng.

Cổ họng cô cũng thật sự ngứa.

Trình Diễm nói thẳng vào vấn đề, “Vốn dĩ sau buổi thử vai ngày hôm đó anh vẫn luôn suy nghĩ có nên để em đổi sang vai nữ số 2 hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vai nữ số 4 càng thích với em hơn.”

Lúc này thuốc cũng ngấm, Hòa Vi mơ màng sắp ngủ, câu được câu không mà đáp lời bên kia.

“Cuối năm ngoái có hai giải thưởng dành cho nữ diễn viên diễn vai phản diện, anh nghĩ nói không chừng em cũng có thể đi con đường này.”

“…Ừ.”

Trình Diễm nghe thấy tiếng cô trả lời, giọng nói có chút lưu luyến, liền tiếp tục nói: “Đến lúc đó anh nhờ biên kịch viết thêm cho em chút cốt truyện.”

“…Vâng.”

“Vai nữ số 2 có người dự bị rồi, nếu thử vai không thành vấn đề nói không chừng liền quyết định như vậy.”

“…Vâng.”

“Nếu không có gì thay đổi cuối tuần có thể khởi động máy, đến lúc đó anh sẽ báo lại cho em, mấy ngày nay em cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi…”

Lần này kia đầu còn chưa trả lời, người đàn ông bên cạnh liền nhíu mi: “Đừng ồn ào.”

Trình Diễm sửng sốt, không hiểu được mình nơi nào ồn ào.

Anh hoàn toàn là một đạo diễn tốt đang thông báo công việc với diễn viên, hơn nữa Hòa Vi vẫn là người nhận được đãi ngộ đặc biệt, người bình thường anh mới không thèm báo.

Trình Diễm liếc mắt nhìn Yến Hoài một cái.

Người này sau giây phút trầm mặc, lúc này thần sắc mới hòa hoãn chút, “Cô ấy ngủ rồi.”

Trình Diễm: “…”

Trợn mắt há hốc mồm một phút đồng hồ, Sau đó Trình Diễm mới ngắt điện thoại, “Vậu không phải cậu muốn buông sao?”

Yến Hoài nhíu mày, “Ừ.”

“Vậy cậu còn chú ý tới cô ấy như vậy làm gì?”

Yến Hoài vẫn nhíu mày, “Tôi không có.”

Không có cái rắm.

Trình Diễm ái muội cười, lười vạch trần.
« Chương TrướcChương Tiếp »