Chương 115: Trở thành vai ác của ánh trăng 7

Trình Diễm quen biết Yến Hoài nhiều năm như vậy, không thể nào không biết tâm tư của anh.

Mặc dù Yến Hoài không nói rõ ra rằng anh thích Hòa Vi, nhưng loại cảm xúc này rất dễ dàng biểu hiện ra ngoài, mặc kệ là cố ý hay vô tình, đối với các đạo diễn cực kỳ mẫn cảm với cảm xúc như Trình Diễm mà nói, việc nhìn ra là dễ như trở bàn tay.

Vốn dĩ lúc trước anh không đem hai người này liên hệ với nhau, dù sao cũng là bạn gái của em trai, Trình Diễm người đơn giản, anh căn bản không nghĩ tới chiều hướng kia, cho đến khi Hòa Vi đột nhiên chia tay Yến Thần sau đó xuất ngoại, lúc này Trình Diễm mới phát giác ra có chút không thích hợp.

Vừa vặn trong đoạn thời gian kia công ty Yến Hoài xảy ra vấn đề, Trình Diễm biết chắc chắn nó ảnh hưởng không nhỏ đến anh, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ ảnh hưởng lớn như vậy, lớn đến mức anh cho rằng Yến Hoài sự nghiệp không như ý đồng thời còn bị người phụ nữ nào đó vô tình mà vứt bỏ.

Chẳng qua ngay lúc đó Trình Diễm không nghĩ tới, thật sự bị anh đoán trúng.

Anh biết Yến Hoài có ý với Hòa Vi là từ hai năm trước, thời điểm Trình Nặc nói chuyện phiếm thuận miệng nhắc tới Hòa Vi.

Trùng hợp lúc ấy Yến Hoài đang ở bên cạnh, cũng chỉ nghe được một câu như vậy, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

Mặc dù Yến Hoài tâm tình bất định, nhưng cũng không quá mức như vậy.

Trình Diễm sau khi suy nghĩ, nhanh chóng biết vấn đề ở chỗ nào.

Anh là người trong giới giải trí, tuy rằng ngày thường sẽ không đi lấy lòng người khác, nhưng tâm lý con người anh vẫn có thể hiểu, sau khi nói bóng nói gió vài ngày, rốt cuộc cũng xác nhận sự thật này——

Yến Hoài coi trọng bạn gái cũ của em trai.

Hơn nữa giống như vẫn luôn yêu thầm.

Hôm nay sở dĩ Trình Diễm đến đây, cũng hoàn toàn là vì giúp anh em mà không tiếc cả mạng sống.

Sau khi anh gửi tin nhắn đi, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hòa Vi.

Rốt cuộc mấy năm không gặp, hai người đều có những biến hóa không nhỏ, mái tóc thẳng của Hòa Vi đã biến thành màu nâu cuộn sóng, thoạt nhìn dịu dàng nhã nhặn lịch sự, trên người giống như vẫn còn bóng dáng cô gái nhỏ lúc trước, nhưng lại giống như đã thay đổi chỗ nào đó mà anh không biết.

Trong nháy mắt con trai cũng lớn như vậy, Trình Diễm thở dài, thay Yến Hoài bi ai một phen, thấy Trình Nặc còn chưa trở về, lại nhìn về phía Trừng Trừng: “Anh bạn nhỏ, cháu tên là gì a?”

Trừng Trừng không hiểu mấy thứ loanh quanh lòng vòng của người lớn, lập tức cười tủm tỉm đáp: “Cháu tên Hoà Yến.”

“…”

Trình Diễm nghĩ thầm, lần này thật sự xong rồi.

Xong triệt để rồi, không thể cứu vãn nữa rồi.

Vốn dĩ nếu Hòa Vi chết tâm với Yến Thần, nói không chừng Yến Hoài còn có thể học tập Khổng Tử, nhưng hiện tại vừa thấy, cô ấy giống như muốn kỷ niệm, mà đặt tên cho con trai mình một cái tên liên quan tới Yến Thần.

Trình Diễm khụ một tiếng, ánh mắt anh trở nên thực nghiêm trọng, vừa nghiêm trọng lại mang theo nửa phần muốn nói lại thôi.

Hòa Vi biết anh hiểu sai, nhưng mà cũng không giải thích nhiều, chỉ uống ngụm nước trà che dấu xấu hổ.

Trong phòng rõ ràng vẫn là ba người này, tuy nhiên không khí đã hoàn toàn thay đổi.

Yên tĩnh gần năm phút đồng hồ sau, Trình Nặc giống như không có dấu hiệu trở về.

Lúc này Trừng Trừng đang ngồi trong lòng Hòa Vi chơi Rubik mang từ nhà Trình Nặc đến, Hòa Vi cũng muốn chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc, nhưng cô thật sự cảm thấy xấu hổ, đành phải nhắn tin cho Trình Nặc: 【 Cậu ngất trong toilet sao? 】

Trình Nặc: 【…】

Hòa Vi: 【 Nhanh chóng trở về. 】

Trình Nặc: 【 Như thế nào? Cậu nói chuyện với anh trai tớ không vui sao? 】

Hòa Vi thật sự không biết nói gì, chỉ có thể không ngừng thúc giục nói: 【 Lập tức, lập tức! 】

Mà cùng thời gian đó, Trình Diễm ngồi đối diện cũng nhận được tin nhắn từ Yến Hoài, bên kia cũng không biết đang làm gì, chỉ gửi một dấu chấm hỏi lại đây.

Trình Diễm da mặt dày, không cảm thấy xấu hổ, còn rất có kiên nhẫn mà liệt kê cho anh mấy quan điểm cùng luận chứng: 【 Cậu xem a, Hòa Vi không chỉ là bạn gái cũ của Yến Thần còn chưa tính, quan trọng là con trai cô ấy cũng là của Yến Thần… Được rồi, những chuyện này đều là thứ yếu, chủ yếu chính là, hai người bọn họ đối với nhau vẫn nhớ mãi không quên! 】

Yến Hoài: 【 ? 】

Trình Diễm: 【 Cậu xem bạn gái gần đây của Yến Thần, làm gì có ai không giống Hòa Vi? 】

Yến Hoài: 【 Cho nên? 】

Trình Diễm: 【 Hơn nữa… Hòa Vi có con cậu biết chứ? 】

Yến Hoài: 【 Biết. 】

Trình Diễm càng cảm thấy đau lòng, cách một tầng màn hình, thậm chí anh còn tưởng tượng đến bộ dáng khóc lóc thảm thiết của Yến Hoài.

Thật sự quá thảm, quả thực là thảm kịch nhân gian.

Trình Diễm cố gắng sử dụng từ không khiến người khác bị tổn thương: 【 Tên đứa bé là Hoà Yến, ở nhà gọi Trừng Trừng…】

Anh không dám nói rõ, chỉ là nói đến đây, chắc hẳn Yến Hoài có thể nghe hiểu.

Vốn dĩ Trình Diễm cho rằng đầu kia sẽ dùng sự im lặng để kết thúc câu chuyện, kết quả không đến nửa phút, người kia nhắn lại câu: 【 Gửi địa chỉ cho tôi. 】

“…”

Trình Diễm trầm mặc vài giây: 【 Cậu muốn làm gì? 】

Yến Hoài: 【 Đừng nói nhảm nữa. 】

Trình Diễm thật sự không tiếp tục lảm nhảm nữa, nghĩ dứt khoát lần này khiến cho anh hoàn toàn đã chết tâm đi, vì thế anh gửi địa chỉ qua.

Trình Nặc lại ở toilet kéo dài vài phút, cuối cùng thật sự không chịu được Hòa Vi oanh tạc mới trở về phòng.

Mấy người đối diện không nói gì, chỉ có Trừng Trừng không hề phát hiện, chơi Rubik vô cùng vui vẻ.

Thậm chí Hòa Vi còn không biết bữa cơm này ăn xong bằng cách nào, trong lúc ăn cơm, cô rõ ràng cảm giác được ánh mắt Trình Diễm nhìn cô ý vị thâm trường, cô chỉ coi như không thấy, toàn bộ quá trình chỉ lo gắp đồ ăn cho Trừng Trừng.

Một bữa cơm này, Hòa Vi cũng không ăn được mấy miếng.

Nhưng thật ra Trình Diễm ngồi đối diện, cơm no rượu say đứng lên trước, “Anh ra ngoài nhận điện thoại.”

Trình Nặc: “Ai gọi a? Nam hay nữ?”

Trình Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, trực tiếp cầm di động đi ra ngoài.

Hòa Vi cũng không để ý, sửa sang lại quần áo cho Trừng Trừng sau đó ôm bé lên, “Ăn no chưa ?”

Trừng Trừng gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ bụng nhỏ tròn trịa: “Mommy, vừa rồi vì sao chú kia vẫn luôn nhìn mẹ nha?”

Hòa Vi cùng Trình Nặc liếc nhau, thật đúng là bị vấn đề này làm khó.

Vẫn là Trình Nặc nhanh chóng chuyển đề tài, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Trừng Trừng, “Chuyện của người lớn, trẻ con không thể tùy tiện hỏi nha.”

Trừng Trừng mếu máo, “Ngày hôm qua còn có một chú xấu xa sờ soạng tay mommy…”

Hòa Vi thở dài, nhưng tinh thần Trình Nặc lại tỉnh táo, “Chú xấu xa nào a?”

Trong nháy mắt cô trở nên kích động, lưu loát đặt liền 3 câu hỏi: “Có đẹp trai không? Cao không? Tại sao lại sờ mẹ cháu?”

Hòa Vi: “…”

Đúng lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, cửa vừa mở, Hòa Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang đứng ngoài cửa.

Một người là Trình Diễm, còn một người—— Trừng Trừng mắt sắc, duỗi tay chỉ chỉ bên kia, “Chính là chú xấu xa này!”