Chương 9: Chú đã về rồi

"Nè, Sở Kiều,, cho em, đây là quà anh mang về dịp nghỉ nước ngoài đấy!"

Sở Kiều với cặp sách trên lưng trên đường tan học về, nghiêng mắt nhìn tiểu nam sinh đang đỏ mặt, lúng túng đứng bên cạnh, bất đắc dĩ đưa tay nhận thanh chocolate cậu cho.

"Anh Vương Hứa, em mới thay răng hồi năm ngoái nha, chú không cho em ăn đồ ngọt đâu."

Dù rất thích ăn chocolate, nhưng vì khỏe mạnh, cô vẫn là phải kiềm chế.

"Không sao đâu, em lén ăn đi," Vương Hứa thấy cô nhận, cười toe, "Anh sẽ không mách đâu!"

Cậu nghĩ tôi phản nghịch ngỗ ngược như cậu à, Sở Kiều chửi thầm, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Được rồi, cảm ơn anh Vương Hứa."

Vương Hứa là tiểu ca ca sống cùng đại viện chỗ cô, con trai của Vương tham mưu. Bởi vì hai người trạc tuổi nhau, thế nên dấu chân trưởng thành gần như giống nhau, tiểu học sơ trung hai người đều học cùng một trường, mà Vương Hứa tiểu bá vương trong trường có cậu ta che chở, ngày thường Sở Kiều ngày thường cũng tĩnh lược được nhiều thứ.

Cả hai hiện tại đều đang học năm ba trung học, thường hay đi học ra về chung cùng nhau.

"Khụ, hôm nay không có bài tập về nhà, tối nay em muốn ra ngoài chơi không?"

"Không muốn," Sở Kiều lắc đầu, "Nay chú em về phải về tới, ta muốn ở nhà bồi chú ấy."

Cô không có hứng thú bồi trẻ con chơi trò đóng vai gia đình. Đã mười năm trôi qua kể từ khi đến thế giới này, cô thậm chí còn chưa hoàn thành nhiệm vụ leo hết tầng một của tòa nhà cao vạn trượng này, mẹ nó.

"Lại là chú em ấy" Vương Hứa bất mãn lẩm bẩm, cảm thấy toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô gái nhỏ đều bị ông chú chiếm hết.

Sở Kiều không nghe thấy Vương Hứa phun tào, dù có nghe thấy cô cũng không để ý.

Cô cảm giác được Vương Hứa có thể có chút tâm tư với cô, bất quá hai người đều vẫn là trẻ con, chưa có tính toán gì, cô đối xử với Vương Hứa như với con của cô vậy.

Giơ tay nhìn đồng hồ, sắp đến giờ Sở Mân Thâm tan tầm rồi. Cô vội phất phất tay, chào tạm biệt Vương Hứa, chạy về phía căn hộ nhà mình.

Sở Mân Thâm đã được thăng chức gần hai năm, vẫn luôn rất bận rộn, gần đây còn phải chạy đến phía Đông tham gia diễn tập quân sự, hai người mấy tháng rồi cũng chưa gặp mặt.

Vốn dĩ Sở Mân Thâm lo lắng cô ở nhà một mình, vẫn luôn muốn thuê bảo mẫu, nhưng bị Sở Kiều cự tuyệt. Hai năm trước cô đã bắt đầu dần dần bộc lộ tính độc lập của mình, tuy ngày thường vẫn rất ỷ lại Sở Mân Thâm, nhưng tự chăm sóc bản thân hoàn toàn không có vấn đề.

Sở Mân Thâm một mình nuôi dưỡng Sở Kiều, nhìn cô lớn lên từng ngày, thế nên cũng tinh tường biết Sở Kiều tuy kiều tiếu, nhưng lại vô cùng tự chủ. Cô nương này nếu đã đưa ra quyết định thì có mười con trâu cũng không kéo được, thế nên hắn cũng không quá miễn cưỡng.

Sở Kiều từ tủ lạnh lấy ra một đống rau với thịt, chuẩn bị hôm nay làm một bữa tiệc lớn.

Bản nhạc jazz tao nhã đang phát qua loa Bluetooth tại phòng khách, Sở Kiều vừa nấu ăn, vừa ngân nga theo điệu nhạc.

You won"t admit you love me ( Anh chẳng chịu thừa nhận anh yêu em )

And so how am I ever ( Thế thì làm sao em biết được )

to know you always tell me ( anh chỉ nói)

Perhaps, perhaps, perhaps ( có lẽ ... có lẽ... có lẽ thế )

A million times I"d asked you ( Hàng triệu lần em hỏi anh)

And then I ask you over ( và rồi, em lại hỏi lần nữa )

again but you only answer ( anh chỉ trả lời )

Perhaps, perhaps, perhaps ( có lẽ ... có lẽ... có lẽ thế)

Sở Kiều rắc hành vào trong nồi, vừa hầm canh, vừa ngân nga.

Lúc này đang vào hè, tuy trời chiều đã ngã về tây, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập hơi nóng.

Cô mặc một chiếc váy ngắn xếp li hai dây, đi chân trần, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra trong không khí, cô ngân nga theo điệu nhạc rồi bất giác nhịp nhịp chân, cầm lòng không đậu xoay xoay eo nhỏ mềm mại.

Cô sắp tròn 15, giờ đang là tuổi ăn tuổi lớn, thay đổi hàng ngày, vóc dáng cao tới hơn 1m65, nhìn qua duyên dáng yêu kiều.

Mùi thơm đậm đà của nước canh dần toả ra, Sở Kiều lười lấy muỗng, cô dùng chiếc đũa nhúng vào nồi canh, đưa vào trong miệng mυ"ŧ mυ"ŧ, đôi môi hồng chúm chím tạo nên hình dạng đáng yêu.

Khi Sở Mân Thâm xách theo hành lý, tiến vào phòng, nhìn thấy chính là hình ảnh này

Hoa hồng nhỏ của hắn đã là nụ hoa.

Sở Mân Thâm nhìn bóng dáng mảnh mai của thiếu nữ trong phòng bếp, vừa nghĩ tới đây, khóe môi bất giác con lên.

Cũng không biết sẽ bị tên tiểu tử thúi nào bắt cóc mang về nhà.

Nghĩ đến đây, Sở Mân Thâm lại cảm thấy trong lòng ảm đạm.

So if you really love me ( Nếu anh thực sự yêu em )

Say yes, but if you don"t dear, confess ( Hãy nói "Có", Người ơi, nếu không phải hãy thú nhận đi )

But please don"t tell me ( và xin đừng nói với em)

Perhaps, perhaps, perhaps ( có lẽ ... có lẽ... có lẽ thế )

Tiếng nhạc rất to, át đi động tĩnh Sở Mân Thâm về nhà gây ra, Sở Mân Thâm bỏ hành lý xuống, lặng lẽ đi tới sau lưng Sở Kiều, bóp cổ thiếu nữ.

Hắn muốn kiểm tra xem bé lười này nhân lúc mình không ở nhà mấy tháng nay này bỏ bê rèn luyện không.

Sở Kiều cảm nhận được tiếng gió sau lưng, trước khi bị bóp cổ, cô linh hoạt cúi người xuống, nắm lấy cổ tay tay người tới bằng hai tay, khóa chặt mệnh môn của người nọ bằng một động tác khéo léo.

Đây là năng lực ứng phó do mấy năm nay Sở Mân Thâm huấn luyện ra, Sở Mân Thâm vẫn luôn không yên tâm về cô, cho nên dạy cô rất nhiều kỹ năng phòng thân.

"Chú hai! Chú về rồi!"

Khi Sở Kiều ra tay cũng đã biết đó là chú hai nhà mình, hủy đi chiêu, cô lập tức vui vẻ nhảy lên người Sở Mân Thâm.

Đôi chân thon dài câu lấy eo Sở Mân Thâm, thiếu nữ thể trọng tuy nhẹ, nhưng tư thế như thế này vẫn khiến thân thể Sở Mân Thâm ttrầm xuống. Hắn theo bản năng duỗi hai cánh cường tráng, bàn tay to đỡ lấy cặp mông nhỏ nhiều thịt của Sở Kiều.

------

Tiểu kịch trường:

Vương Hứa : Sở, Sở Kiều, anh thích em.

Sở Kiều: Thật xin lỗi, tôi muốn làm dì cậu.

Vương hứa:???

Sở Mân Thâm: Oắt con, đi, đi ra sân thể dục, chú Sở dạy cậu chút quyền cước.

Tác giả có lời muốn nói :

Chương tiếp theo Kiều Kiều sẽ chủ động