Phiên ngoại 2: Che mưa chắn gió

Hậu quả của việc cố ý khıêυ khí©h chính là bị lăn qua lộn lại lăn lộn cả đêm, Sở Kiều ngủ một giấc đến tận chiều hôm sau mới tỉnh dậy.

Cô đứng dậy muốn xuống giường, nhưng eo mềm nhũn lại làm cho hai chân cô vô lực, mắt thấy sắp ngã xuống thảm trên mặt đất.

Cũng may vừa lúc người đàn ông đi vào phòng duỗi tay ra vớt cô vào trong lòng, cô mới miễn được thảm trạng vừa tỉnh lại cắm đầu xuống đất.

"Lại nhào vào lòng? Xem ra tối qua không đút no em a..." Tiếu Kỳ mang chút hài hước mở miệng, Sở Kiều tức giận đấm hắn một phát, người này vô sỉ đã không ai có thể địch lại.

"Nấu chút cháo cho em này." Tiếu Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ tay áo xắn tới khuỷu tay, trông bộ dáng là một người đàn ông vô cùng đảm đang.

"Cháo trứng muối thịt nạc sao?" Sở Kiều liếʍ liếʍ môi, thầm nghĩ người này cũng không tệ lắm, xem như hắn có lương tâm.

Tiếu Kỳ cười nhẹ hai tiếng, "Nguyên liệu nấu ăn hữu hạn... Chỉ làm được cháo cà rốt thịt nạc."

Sở Kiều mới vừa dâng lên một chút cảm động đã không còn sót lại gì —— mấy tháng tới cô không muốn nghe thấy từ " cà rốt " này nữa!

Bảo người đàn ông chạy đến phòng bếp xới cơm cho cô, Sở Kiều mở tủ quần áo của Tiếu Kỳ tìm quần áo. Ngày hôm qua mặc thứ kia đã không thể nhìn, chỉ có thể tạm chấp nhận mặc quần áo của anh trước vậy.

Trong tủ quần áo thuần một màu áo sơmi, Sở Kiều chỉ có thể lôi ra một cái tùy tiện mặc vào. Người đàn ông thân hình cao lớn, áo sơmi mặc trên người cô dài đến che cả đùi, như một chiếc váy vậy.

"Reng reng ——"

Chuông cửa trùng hợp vang lên vào lúc này.

Sở Kiều quần áo xộc xệch, vốn muốn để Tiếu Kỳ đi mở cửa, nhưng trong đầu bỗng nhiên xoay chuyển, trực giác cảm thấy người ngoài cửa có thể là khách không mời mà đến.

Hầu hết mọi người đều không biết chuyện Tiếu Kỳ sở hữu căn hộ này, người duy nhất biết hơn nữa đã từng tới đây, chỉ có nữ chính Văn Kiều Kiều trước giờ là trợ lý nữ của anh.

Chân trần đi tới cửa, Sở Kiều xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, nữ chính trang điểm tinh xảo mày đẹp khẽ chau lại hơi mang dáng vẻ nôn nóng đứng ngoài cửa, làm Sở Kiều có chút kinh ngạc chính là, cô ta thế nhưng mặc áo thun quần jean, không giống đầy người hàng hiệu ngày thường.

A, đúng rồi, cô quên mất, giờ phút này vợ chồng Văn gia hẳn là vì ôm chặt đùi Tiếu Kỳ, đã đuổi Văn Kiều Kiều ra khỏi nhà.

Hỏi: Nhìn thấy kẻ địch sống thật sự không tốt, bạn sẽ làm sao?

Vấn đề này Sở Kiều rất vui lòng trả lời: Đương nhiên là dậu đổ bìm leo, làm cô ta càng không vui hơn nữa.

Vừa nghĩ đến trong thân thể Văn Kiều Kiều là ả nghiên cứu viên Lý Mộng mang ác ý vô hạn với cô còn suýt chút nữa hại chết người đàn ông của cô, mà cô vốn dĩ nên vui vui vẻ vẻ nhàn nhã vượt qua mỗi một thế giới, đều bởi ả Lý Mộng này, trở nên quanh co vạn phần chịu nhiều khổ sở, Sở Kiều liền giận sôi máu.

Nếu không phải Sở Sâm cảnh giác lưu lại một chiêu, giờ phút này hẳn cô đã tan biến trong thế giới này từ lâu rồi.

Đối với kẻ địch như vậy, Sở Kiều cũng không phải thánh mẫu, trong lòng cô không có một chút nhân từ.

"Cạch." Cửa mở ra, Văn Kiều Kiều ở ngoài cửa vui sướиɠ ngẩng đầu lên, trong lòng có chút mừng thầm, thầm nghĩ chung quy tổng giám đốc đối xử với mình khác biệt.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Sở Kiều hai mắt hàm xuân, lười biếng tùy ý tựa vào cạnh cửa nhàn nhã đánh giá cô ta, nụ cười vừa mới nhếch lên của Văn Kiều Kiều bị thay thế bởi sự kinh ngạc cùng không thể tin.

"Mày!? Sao lại là mày!?"

Mặc dù muốn bỏ qua, nhưng từng vệt đỏ loang lổ trên cổ, cánh tay và trên đùi Sở Kiều căn bản không có ý định che dấu im lặng nói cho Văn Kiều Kiều một sự thật, con đàn bà trước mắt mình đây, thế nhưng đã bò lên giường tổng giám đốc!

Không, không thể nào.

Tiếu tổng là một người giữ mình trong sạch như vậy, trước đây trong công tác cô ta hết lần này đến lần khác " vô tình " nhào vào trong lòng, người đàn ông đều chưa từng một lần động tâm tư, sao có thể xem trọng ả Sở Kiều xấu xí thân thế dung mạo đều không bằng mình được!?

Không đúng, thân thế...

Văn Kiều Kiều nhìn Sở Kiều, vẻ mặt phức tạp ghen ghét, cho rằng mình đã đoán được chân tướng.

"Sao vậy? Là ai thế?"

Người đàn ông đang bưng cháo theo tới trước cửa, nhìn thấy Văn Kiều Kiều trong nháy mắt sắc mặt đều không tốt.

Người phụ nữ này, sao lại âm hồn không tan như thế? Đuổi theo bọn họ tận bảy thế giới, mà vẫn ngoan cố như vậy.

Trong lòng Tiếu Kỳ âm thầm quyết định, chuyện đầu tiên mình làm khi trở về, chính là đưa người phụ nữ này vào nhà tù Liên Bang, đừng đến chướng mắt bọn họ nữa.

"Sao em không mang giày? Cẩn thận bị cảm lạnh." Hắn lười liếc mắt nhìn Văn Kiều Kiều thêm lần nữa, đưa tay ra sau lưng Sở Kiều, nhẹ nhàng ôm cô đến trước người, để đôi chân trần của cô gái dẫm lên mu bàn chân hắn, miễn cho tiếp xúc với gạch men lạnh lẽo.

"Nào có yếu đuối như vậy," Sở Kiều quở một câu, nhưng cũng không cự tuyệt ý tốt của người đàn ông, cứ thế dựa vào lòng Tiếu Kỳ.

Cảnh tượng này gần như làm Văn Kiều Kiều tức đến muốn nổ tung, cô ta thở hổn hển, hai mắt đẫm lệ uyển chuyển nhìn Tiếu Kỳ, "Anh Tiếu, em biết anh là bị ép buộc! Bố mẹ không cần em nữa, anh sẽ không phải cũng chỉ nhìn gia thế đúng không? Chúng ta đã chơi với nhau từ nhỏ, em biết anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta bỏ trốn đi!"

??? Sở Kiều thật sự rất muốn mở miệng hỏi vị Văn tiểu thư này, đầu óc không có vấn đề chứ? Tiếu Kỳ đã biểu hiện chán ghét rõ ràng như vậy, cô ta còn có thể tự an ủi mình ảo tưởng ra lưỡng tình tương duyệt?

Tiếu Kỳ hiển nhiên cũng không suy đoán được mạch não của Văn Kiều Kiều, "Cô Văn, thứ nhất, tuy rằng Văn, Tiếu là hai nhà thế giao, nhưng chúng ta căn bản không thân, nếu trí nhớ của tôi không sai, cũng chỉ là giao tình khi còn bé từng ăn vài bữa cơm; còn nữa, ba tôi đồng ý nhét cô vào công ty làm trợ lý của tôi, nhưng tôi tự cảm thấy bản thân vẫn chưa làm ra chuyện gì vượt quá phép tắc với cô, mà cô cũng bởi vì công việc không đủ tư cách mà bị đã tôi đuổi việc; thứ ba, ta nhìn hay không nhìn gia thế không liên quan gì đến cô, từ trước đến nay người tôi thích chưa bao giờ là cô, mà là cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi đây, xin cô rõ ràng điểm này."

Sở Kiều nghẹn cười nghe Tiếu Kỳ chính thức thanh minh. Không thể không nói, những lời này của người đàn ông, cô thực hưởng thụ.

"Không thể nào! Không thể nào!"

Văn Kiều Kiều lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chực rơi: "Anh nhất định cảm thấy em không xứng với anh, có phải không?"

"Con đàn bà này!" Cô ta giơ tay chỉ vào Sở Kiều, hai mắt đỏ bừng bộ dáng thật sự có chút điên cuồng, "Nó không xứng với anh! Chỉ có em mới xứng với anh thôi!"

Lần này Tiếu Kỳ thật sự đen mặt. Hắn nhớ lại lúc trước sau khi mở ra chương trình thí nghiệm, Lý Mộng đã để lộ bộ mặt thật cũng thần kinh như thế này, trong khi hắn không thể nhúc nhích nói những lời này với hắn.

"Đồ điên."

Hắn đóng sầm cửa lại, ngăn Văn Kiều Kiều ở ngoài cửa, lại kết nối với số điện thoại của bảo vệ, bảo bọn họ dọn sạch sẽ những kẻ không liên quan ở ngoài cửa phòng hắn.

"Được rồi, đừng để ý tới cô ta nữa," Tiếu Kỳ hôn hôn Sở Kiều, an ủi nói, "Mau đi ăn cháo, để tôi giải quyết chuyện này."

"Được!" Sở Kiều cười ngọt ngào, ngay cả khi món cháo cà rốt kia khó ăn đến mức cô suýt nôn ra ngoài, cô cũng chịu đựng ăn hết.

Chỉ vì cô yêu muốn chết dáng vẻ người đàn ông vì cô che mưa chắn gió xử lý mọi chuyện như thế kia.

*

Thế nhưng, điều khiến Tiếu Kỳ cũng không ngờ tới là, hắn còn chưa ra tay, Văn Kiều Kiều đã xảy ra chuyện.

Từ khi hai người đã nói rõ mọi chuyện, cuộc sống ở thế giới này tương đương với việc đi nghỉ dưỡng nhàn nhã, mọi người trong công ty đều biết thân phận của Sở Kiều chắc chắn là bà chủ, không có lý do nào khác, chưa ai từng nhìn thấy Tiếu tổng sẽ có bộ dáng thân mật dính người như vậy đối với một cô gái nào cả.

Cha mẹ Tiếu sớm đã bị Tiếu Kỳ thu phục, hiện giờ đang một lòng chuẩn bị hôn lễ của hắn và Sở Kiều, mà Văn gia đương nhiên thấy vậy vui mừng, ước gì nhanh chóng để Tiếu Kỳ trở thành con rể.

Sở Kiều không muốn gặp cha mẹ ruột không có chút nào cảm tình kia của mình, vì vậy Tiếu Kỳ cũng không làm phiền cô về chuyện này, chỉ đích thân nói với cha mẹ Văn, để bọn họ trước hôn lễ xử lý tốt chuyện của Văn Kiều Kiều.

Nhưng chính bởi như vậy, mới xảy ra chuyện.

"Cái gì? Văn gia bị cháy!?"

Sở Kiều há to miệng, nhân cơ hội buông chiếc đũa trong tay xuống, thả lại thứ đang gắp trở lại trong đĩa.

"Đúng vậy, Văn Kiều Kiều ả điên kia, hôm qua nghe nói em sẽ trở về ở, đã mang theo xăng tới định hại em."

Hôm nay vốn là ngày cưới của Sở Kiều và Tiếu Kỳ, theo lẽ thường, đêm hôm trước, nhà gái sẽ trở về nhà mình, chờ ngày hôm sau nhà trai tới cửa đón dâu. Nhưng Sở Kiều quả thực không muốn nhìn thấy đôi cha mẹ thấy tiền là sáng mắt kia, dứt khoát vẫn ở lại chỗ Tiếu Kỳ.

"Cũng may em không quay về." Tiếu Kỳ nghĩ mà sợ nói. Tuy rằng nơi này chỉ là thế giới giả thuyết, nhưng hắn cũng không nỡ để bảo bối của hắn chịu một chút thương tổn nào.

"Sau đó đâu, sau đó thì sao?" Sở Kiều truy vấn.

"Bảo mẫu Văn gia phát hiện ra cô ta, kinh động đến cha mẹ Văn, bọn họ liền ầm ĩ với nhau," Tiếu Kỳ nói, "Kết quả không biết chuyện gì xảy ra, Văn Kiều Kiều như phát điên châm lửa đốt, hiện cha mẹ Văn vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."

"Cô ta thật đúng là kẻ điên."

"Đúng vậy, cho nên hiện tại đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần làm giám định." Tiếu Kỳ nói, "Nửa đời sau của cô ta không phải ở trong tù, thì cũng chính là trôi qua trong bệnh viện tâm thần."

Sở Kiều bĩu môi, "Anh đau lòng?"

Tiếu Kỳ: "Sao có thể? Tôi chỉ quan tâm đến em."

Hắn lại gắp một đũa thức ăn đặt vào trong chén Sở Kiều, mặt mày ôn nhu, "Nào, nếm thử món ăn mới hôm nay xem. Ăn xong chúng ta có thể mặc lễ phục chuẩn bị hôn lễ..."

Sở Kiều mắt lộ vẻ tuyệt vọng, thấy chết không sờn gắp đồ ăn nuốt xuống.

——-

Sở Kiều: Ăn xong món này, có lẽ em sẽ không thể tham gia hôn lễ được.