Mùa đông Hải thị hiếm khi có thể thấy tuyết rơi.
Đêm cuối tháng 1, gió đêm lạnh giá thổi qua khúc sông, Lâm Việt Nhiên quấn chặt áo khoác lông vũ trên người, lúc ngồi vào trong xe trong tay còn cầm một lò sưởi ấm áp.
"Đừng lo lắng, hãy coi như là một dạ tiệc bình thường.", Lưu ca đưa cho anh một ly trà sữa nóng: "Còn lạnh không? "
Lâm Việt Nhiên lắc đầu, "Trà sữa rất ngon. "
Lưu ca nói: "Thảm đỏ bên kia đã bắt đầu, cậu thật sự không định đi thảm đỏ trực tiếp vào sân khấu sao? "
Anh hỏi ý kiến của Lâm Việt Nhiên, "Thật sự không muốn lộ diện? "
Lâm Việt Nhiên vẫn lắc đầu, "Giành được giải đương nhiên có cơ hội lộ diện, còn không thì em sẽ tiếp tục làm công việc phía sau hậu trường, cũng không có gì không tốt. "
Anh xinh đẹp kiêu ngạo lại thẳng thắn, khóe mắt có một nốt ruồi tựa như nhiễm châu quang.
Lưu ca là người nghiêm túc không nói cười giờ phút này cũng nhịn không được nhếch khóe miệng, "Cậu và những Omega khác rất không giống nhau. "
Lâm Việt Nhiên trong lòng tự nhủ mình đích xác có chỗ không giống với Omega khác, nhưng giờ phút này anh chỉ vô tội nhìn lại, "Đúng vậy, bên ngoài đều nói ông chủ của Sơn Thủy Studio rất thần bí, em cũng không thể OOC. "
Lưu ca nói: "Nếu họ biết ông chủ của Sơn Thủy Studio trông đẹp như vậy, nhất định sẽ khóc cầu xin cậu ra mắt. "
Lâm Việt Nhiên bật cười nói: "Thuận theo tự nhiên, về phần mục tiêu nhỏ tối nay, là đoạt giải thưởng. "
Lưu ca nghiêm túc nhìn anh và nói: "Trong lòng anh, cậu đã giành được giải thưởng."
Câu khen ngợi này quá nặng, Lâm Việt Nhiên đảo mắt nhìn chỗ khác, "Đèn xanh rồi."
Sự kiện mà Lâm Việt Nhiên muốn tham gia là lễ trao giải âm nhạc hàng năm - Giải Thưởng Kim Âm.
Không giống như các lễ trao giải có tính chất giải trí khác, Giải Thưởng Kim Âm là một giải thưởng âm nhạc chuyên nghiệp. Chính vì thế mà nó càng có giá trị và sức cạnh tranh càng cao.
Bất quá, mặc dù Giải Thưởng Kim Âm thiết lập và đánh giá đều cực kỳ khắc nghiệt và chuyên nghiệp, nhưng trong vòng chung kết và khách mời thảm đỏ, điều kiện đã được nới lỏng rất nhiều. Điều này làm cho nhiều nghệ sĩ, cho dù đó là ca sĩ hay thần tượng, hoặc đơn thuần là các nhà sản xuất âm nhạc, ngay cả khi họ biết rằng sẽ không giành được giải thưởng, cũng nhất định sẽ đến thảm đỏ để lộ diện. Bởi vì sức nóng của Giải Thưởng Kim Âm, các giải thưởng khác không thể so sánh.
Cho nên khi Lâm Việt Nhiên không đi thảm đỏ mà trực tiếp vào hội trường, anh có vẻ đặc biệt không giống người thường, thậm chí là có chút không ăn nhập.
Dù sao cho dù là ca sĩ hoặc nhà sản xuất khác có thực lực và cạnh tranh, cũng sẽ không keo kiệt đi bộ trên thảm đỏ lộ diện một chút.
"Oa, Omega đó là ai vậy? Sao tôi chưa bao giờ gặp qua? "
"Không phải là đi nhầm chứ? "
"Nói bậy, nơi này cũng có thể tùy tiện đi nhầm hay sao? "
"Rốt cuộc là ai vậy? Không ai biết anh ta sao? Đó có phải là nghệ sĩ nhỏ của công ty nào không? Ngược lại thật sự tinh mắt, bộ dạng của hắn cũng thật xinh đẹp. "
"Không phải là Hồng Quang giải trí chứ? Công ty bọn họ cũng có rất nhiều mỹ nhân, cực kỳ yêu cầu về nhan sắc. "
"Không nghe nói a, nếu thật sự là nghệ sĩ nhỏ nhà ai mới ký, vậy làm sao có thể cam tâm buông tha cơ hội lộ diện trên thảm đỏ? Tôi vừa rồi có thể thấy được, hắn trực tiếp từ hậu trường vào bên trong. "
Nhân viên công tác cùng khách mời đã ngồi trong hội trường thì thầm bàn tán, đều tò mò Lâm Việt Nhiên Omega này rốt cuộc có lai lịch gì.
Lâm Việt Nhiên tự nhiên cảm nhận được ánh mắt rình mò kia, nhưng anh bất động, sắc mặt như thường, chờ đợi lễ trao giải bắt đầu.
Thời gian chờ đợi luôn dài và nhàm chán, ghế khách mời trong sân dần dần được đầy, buổi lễ phát sóng trực tiếp đến thời gian quảng cáo, nửa giờ sau MC sẽ chính thức mở màn, nghệ sĩ quen biết hàn huyên một hai, không quen biết cũng đành phải ngồi yên ổn vượt qua thời gian chờ đợi khó khăn.
Nhưng Lâm Việt Nhiên thì khác, anh đang nghịch điện thoại di động, mở hộp thoại duy nhất.
Đối phương lại thay đổi ảnh đại diện mới.
Lâm Việt Nhiên phóng to hình ảnh, là gốc bạch ngọc lan trước tòa nhà ký túc xá Hải Đại.
Lâm Việt Nhiên vừa lưu ảnh vừa nghĩ, bạch ngọc lan năm nay nở thật sớm, lần trước anh qua còn chưa có nụ, không nghĩ tới bây giờ đã nở hoa. Đặc biệt là hôm nay, tuyết rơi trên cánh hoa, càng lộ ra vẻ trang nhã sạch sẽ.
Lâm Việt Nhiên xem xong ảnh, liền cẩn thận rời khỏi khung chat, lại ấn vào vòng bạn bè của đối phương. Đáng tiếc đối phương không thường xuyên phát trạng thái, tin mới nhất còn dừng lại ở một tháng trước.
[Mời anh trai xinh đẹp ăn cơm.] [Hình ảnh]】
Lâm Việt Nhiên cười nhạo, bức ảnh Kiều Thanh Viễn đăng chụp được tay mình, trên ngón tay dán băng keo cá nhân lấy từ chỗ Kiều Thanh Viễn.
Bài đăng này kỳ thật anh đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần ấn vào, Lâm Việt Nhiên đều nhịn không được cong khóe miệng.
Người khác khen ngợi anh có thể sắc mặt không đổi tiếp nhận, dù sao từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người đều nói anh bộ dạng đẹp trai. Lâm Việt Nhiên đối với diện mạo của mình cũng có nhận thức rõ ràng, tự nhiên không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mỗi lần Kiều Thanh Viễn khen ngợi anh, đều khiến tim anh đập nhanh hơn. Cho dù cách màn hình, nhìn văn tự lạnh như băng, Lâm Việt Nhiên cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ chuyên chú lại nghiêm túc của Kiều Thanh Viễn khi nói chuyện xa xôi.
Lâm Việt Nhiên nghĩ, khi còn bé Kiều Thanh Viễn rõ ràng là một đứa trẻ thích đi theo phía sau mình làm nũng, nhưng mấy năm gần đây càng lớn lên, Kiều Thanh Viễn càng ngày càng trầm mặc ít nói, giống như sức sống hoạt bát của hắn đều theo vóc dáng biến mất.
Trong đầu Lâm Việt Nhiên lại hiện ra gương mặt tuấn tú của Kiều Thanh Viễn.
Hiện tại Kiều Thanh Viễn đã 20 tuổi, đang ở ranh giới giữa nam hài và nam nhân. Lúc này hắn còn chưa hoàn toàn cởi bỏ vẻ ngoài thiếu niên ngây thơ, góc cạnh trên mặt còn chưa rõ ràng, vẫn mang theo cảm giác thiếu niên bồng bột sạch sẽ như cũ.
Nhưng đồng thời, thân là Alpha, uy thế và khí chất trên người Kiều Thanh Viễn cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa. Hắn bắt đầu trở nên trầm ổn và lạnh lùng, hành động quyết đoán và chu đáo. Hắn trở thành một Alpha bắt mắt, nhất định sẽ được nhiều người khâm phục cùng yêu thích.
Trong lòng Lâm Việt Nhiên chua xót, anh hồi tưởng lại Omega lần trước trong khuôn viên trường thổ lộ với Kiều Thanh Viễn, đối phương nha sắc nổi bật, cử chỉ hào phóng, cho dù bị cự tuyệt cũng vẫn có thể mỹ lệ như trước.
Hải Đại mà Kiều Thanh Viễn đang theo học là một học viện nổi danh trên bảng xếp hạng Hải thị, thậm chí cả nước, bên cạnh hắn tự nhiên không thiếu Omega thích hợp, xứng đôi với hắn. Những Omega này sẽ có tính cách, sở thích gần gũi với hắn, có tin tức tố hấp dẫn lẫn nhau và trấn an lẫn nhau.
Lâm Việt Nhiên cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi hương lạnh lẽo phun ra từ cổ tay, nếu như mình có thể phóng thích pheromone, có thể so với mùi vị này có dễ ngửi hơn hay không?
"Xin chào. "
Thanh âm đột ngột cắt đứt suy nghĩ của Lâm Việt Nhiên, anh theo phản xạ có điều kiện ấn màn hình điện thoại di động, mới nghe thấy tiếng quay đầu, nhìn thấy nghệ sĩ ngồi bên cạnh, cũng lễ phép đáp lại: "Xin chào. "
Người nọ rõ ràng có ý bắt chuyện với hắn, "Tôi là Đàm Việt, Hải Âm, còn cậu thì sao? "
Lâm Việt Nhiên mơ hồ nghe qua tên của hắn ta, là ca sĩ sáng tác ký hợp đồng với các công ty lớn trong ngành, có chút tài năng, nghe nói còn chưa tốt nghiệp.
Đàm Việt vẫn còn vẻ mặt chờ mong nhìn anh, Lâm Việt Nhiên không muốn nói nhiều chuyện riêng tư, chỉ nói: "Không đáng nhắc tới. "
Đàm Việt không biết là thật sự không có nhãn lực, hay là thật sự cảm thấy đáng tiếc cho anh, anh cho rằng Lâm Việt Nhiên không có bằng cấp gì, hạ thấp giọng tiếc hận nói: "Vừa rồi lúc cậu vào thật sự làm cho người ta sáng mắt, tôi còn nghĩ, khí chất tốt như vậy, nhất định là học viện cử đi. Thật đáng tiếc, cậu bao nhiêu tuổi? Nếu cậu tốt nghiệp Hải Âm, hai chúng ta khẳng định chính là cựu sinh viên. "
Trong lời nói không rời khỏi Hải Âm, chắc hẳn là một tên rất kiêu ngạo. Lâm Việt Nhiên ngày thường phiền nhất là bị người khác nhất hỏi tận gốc, huống chi là người xa lạ vừa mới gặp mặt, còn chưa nói hai câu.
Nhưng bận tâm đến trường hợp này người nhiều phức tạp, anh cũng không tiện làm mặt lạnh, chỉ có lệ nhấc khóe miệng lên, "Quá khen rồi." - Đàm Việt còn đang đuổi theo hỏi: "Còn chưa nói tên cậu là gì, cậu ký công ty nào? Thảm đỏ bên ngoài lạnh quá, tôi sẽ bị đóng băng, công ty của cậu không cho phép cậu đi thảm đỏ à? "
"Lâm Việt Nhiên, tên tôi." Lâm Việt Nhiên lại chỉ chỉ trên đài, "Sắp bắt đầu rồi. "
Hiện trường đếm ngược bắt đầu, Đàm Việt cũng không tiện nói nữa, chỉ có thể câm miệng, chuẩn bị quay đầu lại tìm người hỏi một chút, Lâm Việt Nhiên là nghệ sĩ của công ty nào.
Lâm Việt Nhiên rốt cục không cần ứng phó khách không mời mà đến nữa, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hiện trường nhanh chóng tiến vào giải thưởng mà Lâm Việt Nhiên quan tâm nhất, cũng là giải thưởng mà anh được đề cử – giải nhạc phim hay nhất.
Lâm Việt Nhiên bất giác ngồi thẳng người.
MC nói: "Tiếp theo, mời ca sĩ khách mời Triển Nham lên sân khấu trao giải. "
Triển Nham là trụ cột của giới ca hát, không chỉ nổi tiếng, mà ngành công nghiệp cũng đánh giá rất cao. Lâm Việt Nhiên chú ý tới nhẫn cưới trên tay Triển Nham, nghĩ đến tuần trước đối phương mời mình hát, nhất thời có cảm hứng.
"...... Tác phẩm đoạt Giải Thưởng Kim Âm lần thứ 43 cho nhạc phim hay nhất là - Âm thuần nhạc* "Không Vân Chi Nguyệt", Lâm Việt Nhiên! "
*Âm thuần nhạc hay Âm nhạc thuần túy: là âm nhạc mà mục đích ban đầu của nó là không bao gồm lời bài hát. Loại phương thức âm nhạc này thể hiện trọn vẹn cảm xúc của tác giả bằng âm nhạc trong sáng và đẹp đẽ nên thường được gọi là âm nhạc trong sáng. Nó không có lời bài hát, nhưng nó có thể phản ánh quan niệm nghệ thuật tuyệt vời với giai điệu đẹp đẽ của riêng nó. (Theo Baidu.com)MC: "Xin chúc mừng Lâm Việt Nhiên, mời người chiến thắng lên sân khấu nhận giải thưởng, xin mời ngài Triển Nham trao giải thưởng cho Lâm tiên sinh! "
Khách mời trong trường đều nhịn không được quay đầu tìm kiếm Lâm Việt Nhiên là ai, thật sự là trước đây trong giới giải trí cũng không có nhân vật số một này. Phải biết rằng giải thưởng Nhạc phim hay nhất mỗi năm đều rất khốc liệt, càng là một trong những giải thưởng được tất cả các nhà sản xuất hậu trường quan tâm nhất, hiện giờ lại bị một người chưa từng nghe tên giành được, mọi người đương nhiên tò mò.
Đàm Việt ngồi bên cạnh Lâm Việt Nhiên đã choáng váng, hắn ta vốn tưởng rằng đối phương giống như mình chỉ cọ cọ cái thảm đỏ để lộ mặt trước báo chí truyền thông, kết quả người ta xoay người liền cầm giải thưởng lớn! Bây giờ giá trị nhan sắc đằng sau hậu trường đều cao như vậy sao?
Lâm Việt Nhiên đón nhận ánh mắt tò mò đi lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp Triển Nham đưa tới, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Triển Nham cười, lui ra phía sau giao sân khấu cho Lâm Việt Nhiên phát biểu cảm nhận.
Lâm Việt Nhiên đứng ở trước khán đài, anh nhìn về phía vị trí ở giữa, cười nhạt, "Xin chào mọi người, tôi là Lâm Việt Nhiên. Tôi rất vinh dự nhận được giải thưởng này, cảm ơn ban giám khảo đã công nhận, cảm ơn sự hỗ trợ của các đối tác studio, sau này tôi cũng sẽ tiếp tục lắng nghe mọi ý kiến, dụng tâm cảm thụ, dụng tâm sáng tác."
Bài phát biểu của Lâm Việt Nhiên cũng không dài, anh cảm tạ không nhiều lắm, người muốn cảm ơn lại không thể nói.
Lại trao thêm mấy giải thưởng, lễ trao giải cũng kết thúc, anh cầm cúp trở lại hậu trường, trước tiên chụp ảnh ở phòng nghỉ chung, sau đó được Lưu ca đưa về nhà.
Lưu ca hỏi anh, "Không ăn mừng một chút sao?"
Lâm Việt Nhiên cười, "Hôm nào tôi mời mọi người ăn cơm, đêm nay có chút buồn ngủ. "
Lưu ca gật đầu, "Cũng tốt, nghỉ ngơi sớm một chút, Tiểu Nhiên, chúc mừng đạt giải."
Lâm Việt Nhiên lại siết chặt áo khoác, "Cám ơn Lưu ca, đêm nay đã làm phiền anh."
Bình thường anh đều làm công việc phía sau hậu trường, Lưu ca là đối tác của anh, phụ trách tiếp xúc với bên ngoài. Hai người bình thường phân công rõ ràng, không can thiệp vào nhau. Hôm nay lần đầu tiên tham dự lễ trao giải, bên cạnh không có người có thể sử dụng, tiểu trợ lý cũng không có kinh nghiệm gì, Lưu ca lo lắng, chỉ đành tự mình vừa làm tài xế vừa làm trợ lý.
Lưu ca bật cười, "Theo anh còn khách khí như vậy? "
Lâm Việt Nhiên nói: "Người càng gần gũi càng không thể keo kiệt lời cảm ơn, đây là những gì anh nói với em. "
Lưu ca bất đắc dĩ, "Lúc ấy không biết tình huống của cậu, võ đoán. "
Lâm Việt Nhiên lắc đầu, "Nhưng những lời này không sai, anh là một người anh trai rất tốt. "
Lưu ca nghe ra ý ngoài lời nói của Lâm Việt Nhiên, ngón tay run lên, nhưng trên mặt không hiện ra, "Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, anh cũng trở về. "
Lâm Việt Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lát nữa nấu chút mì làm bữa khuya, không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy liền giật mình.
Trước cửa một bóng người đáng thương ngồi xổm, nhìn thấy Lâm Việt Nhiên trong nháy mắt tựa như đại cẩu cẩu, ánh mắt đều sáng lên.
"Anh ơi." Đối phương đi tới, đứng trước mặt Lâm Việt Nhiên, nhẹ giọng, chuyên chú lại nghiêm túc nói: "Chúc mừng anh. "
Lâm Việt Nhiên vừa sợ vừa mừng, "Tiểu Viễn, không phải em đang ở phòng thí nghiệm sao? "
- ----------------------
Quýt: Gần 3000 chữ ét o ét:((
Mình vừa edit vừa beta nên có thể sẽ có sai sót một vài chỗ, mong mọi người thông cảm hiuhiu