Một đường đi qua hành lang dài của phòng trưng bày Phù điêu, dừng lại ở cửa một phòng riêng cổ kính.
Phó Thanh Dương đứng ở cửa chỉnh lý lại quần áo, lại có chút không được tự nhiên nhìn Đường Lê, nhíu mày nói: "Tiểu thúc ta tính tình rất lạnh nhạt không dễ ở chung, ngươi đợi lát nữa đừng nói lời lung tung. "
Đường Lê trên tay xách túi dệt, gật gật đầu: "Ừm, tôi đã biết. "
Phó Thanh Dương hít sâu một hơi, trên mặt bật cười, đẩy cửa ra: " Chú ơi, cháu..."
Cửa phòng mở ra, bên trong ngồi mấy người đàn ông, mỉm cười nhìn về phía Phó Thanh Dương.
"Cửu nhân gia còn chưa có tới đâu."
Phó Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, kéo một cái ghế dựa ra, ý bảo Đường Lê ngồi xuống bên cạnh.
Mấy người trên bàn đều là người trong giới, híp mắt nhìn về phía Đường Lê, nói đùa : "Thanh Dương, đây là bạn gái cậu tìm? Nhìn cũng rất đẹp. "
Có người cười khẽ...
"Đừng nói nhìn rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu."
"Là trong giới chúng ta sao?"
Đường Lê yên lặng ngồi ở một bên không nói gì.
Phó Thanh Dương rót một ly rượu, nói với người bên cạnh nhiều miệng : " Đừng lấy ta tìm vui vẻ. "
Cửa phía sau truyền đến tiếng động, đột nhiên trong chớp mắt không khí yên tĩnh lại.
"Cửu gia." - Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính.
Trong nháy mắt người vốn ồn ào nhất cũng nhất thời an tĩnh lại.
Đường Lê sửng sốt một chút, ngón tay trắng nõn dưới bàn siết chặt vài phần, trái tim hung hăng nhảy dựng.
Phòng riêng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đèn chùm thủy tinh trên đỉnh đầu lóe ra ánh sáng lạnh rơi xuống, cùng với tiếng giày da giẫm lên thảm.
Nam nhân ngồi xuống ở vị trí chính, cánh tay tùy ý đặt ở trên bàn, xương cổ tay làm nổi bật phật châu gỗ đàn hương lạnh trên xương cổ tay trắng lưu loát sắc bén, hướng lên trên là yết hầu sắc bén nhô lên cùng đường cong cằm lưu loát rõ ràng.
"Cửu gia."
"Cửu gia."
Người trên bàn cung kính mở miệng.
Nam nhân một thân áo sơ mi màu đen, thần sắc lạnh lùng, mi cốt sắc bén rõ ràng, đuôi mắt hẹp dài sắc bén, con ngươi rất đen, ánh mắt lộ ra chút du͙© vọиɠ không chút để ý, khí chất quanh thân trầm mà lạnh, giống như núi tuyết vạn năm không tan.
Cả người làm cho người ta có cảm giác vừa cấm dục vừa phóng túng du͙© vọиɠ.
Đường Lê siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt dời khỏi mặt nam nhân.
Vị trí bên cạnh là Phó Thanh Dương liền nháy mắt với cô, lôi kéo người đến trước ghế chính.
"Tiểu thúc." - Phó Thanh Dương biểu tình khó có được nghiêm túc lại có chút sợ hãi, lấy lòng nhỏ giọng mở miệng: "Đây là bạn gái cháu tên là Đường Lê."
Đường Lê đứng ở một bên, tim đập ổn định, ánh mắt thanh lãnh nhìn người đàn ông trước mặt, cong con ngươi, dịu dàng mở miệng: " Chú út. "
Dưới ánh đèn, trong tay nam nhân đang chơi một chén trà cụ, tay áo màu đen khúc xạ ra ánh sáng lạnh lùng, có chút chói mắt.
Hắn nghe tiếng ngước mắt, tầm mắt dừng trên người cô gái trước mặt một thân sườn xám màu xanh tóc đen nhánh ướt đẫm.
Biểu tình trên mặt hắn nhàn nhạt, tầm mắt dừng lại vài giây sau, ánh mắt từ trên người Đường Lê từng tấc từng tấc xẹt qua, đuôi lông mày lãnh đạm sắc bén tựa như rất nhẹ nhíu một cái, ngón tay dài rõ ràng nắm chặt mặt bàn, không chút để ý nói : "Cởi sườn xám ra."