Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuông Chiều Hoa Hồng

Chương 1: Cởi Sườn Xám Ra

Chương Tiếp »
Đế đô - một giờ sáng.

Ban đêm vừa có một trận mưa, mặt đất ẩm ướt một mảnh lớn, dính vài phần sương mù.

Đường Lê mặc một bộ sườn xám màu xanh, eo cực nhỏ, sườn xám phác họa tỷ lệ mông nhìn trông bắt mắt, trong tay trắng thon dài cầm một chiếc ô trong suốt, cứ như vậy yên lặng đứng ở trước bồn hoa nhỏ trước cửa câu lạc bộ Hoàng Hôn.

Mưa phùn mông lung, mỹ nhân sườn xám che ô đứng sừng sững cạnh bồn hoa đẹp như một bức tranh sơn thủy vẩy mực.

Điện thoại di động trong túi rung lên một hồi , Đường Lê cúi đầu đọc mấy tin nhắn trên đó hiện ra :

【 Nhớ mặc sườn xám tới đây. 】

【Sao không thấy cô đâu ? Bạn gái hợp đồng sẽ không thả chim bồ câu với tôi, phải không? 】

【??? Rốt cuộc cô ở đâu ? Chú tôi đến rồi! 】 - Tin nhắn cuối cùng được gửi tới một phút trước.

Mí mắt Đường Lê giật giật, đem vị trí gửi qua, sau đó trả lời tin nhắn : 【Tôi ở bên bồn hoa nhỏ trước cửa câu lạc bộ, tôi không vào được bên trong. 】

Bên kia lập tức trong giây lát nhắn trở về : 【 Chờ. 】

Năm phút sau, Phó Thanh Dương một thân âu phục màu đỏ rượu lạnh lùng đi tới.

"Cô đã đến bao lâu rồi?" - Phó Thanh Dương biểu tình rất khó nhìn, nhưng ánh mắt vẫn là lúc nhìn thấy Đường Lê rõ ràng sáng lên vài phần.



Đường Lê biểu tình nhàn nhạt, thành thật trả lời : "Dựa theo thời gian ước định của chúng ta đến trước mười phút. "

Phó Thanh Dương nhìn chiếc ô trong suốt mười đồng một nắm trên tay cô, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, một tay cầm ô của cô vứt đi, kéo người vào dưới ô của mình.

Đường Lê nhíu mày, thoáng cái kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Phó Thanh Dương cười nhạo, cúi đầu liếc cô một cái, lạnh lùng nói : "Giả bộ thanh cao cái gì ? Một cô con gái nuôi bị Đường gia đuổi ra khỏi Đế Đô, thật cho rằng mình vẫn là tiểu Lạc Thần năm đó một điệu múa kinh động người sao? "

Đường Lê không để ý tới hắn, biểu tình vẫn ôn nhu như trước, nhưng lại mở miệng : "Phó tiên sinh, trong hợp đồng viết, ngài không thể chạm vào tôi."

Giọng nói của cô gái dịu dàng, giống như một cơn mưa xuân dày đặc nhất trong những cơn mưa dày đặc ở Giang Nam, khiến người ta không thể nào quên.

Phó Thanh Dương cắn răng, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lạnh lùng châm chọc: "Đường Lê, ngươi bao nhiêu năm không trở về Đế Đô còn tưởng rằng mình vãn là Đường gia đại tiểu thư ? Những người phụ nữ thích tôi đếm không hết, cô nghĩ tôi thật sự muốn cô ? "

Đường Lê cũng không trả lời, mưa rơi trên mái tóc đen nhánh của nàng, khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp.

Phó Thanh Dương cúi đầu mắng một câu, ném ô cho cô, sải bước đi về phía trước, bỏ lại một câu : "Đợi lát nữa đến trước mặt chú tôi nói chuyện thông minh một chút! Nhớ kỹ nhiệm vụ tối nay của cô chính là để cho tiểu thúc ta có thể coi trọng cô ! "

Đường Lê đi ở phía sau, mím môi, rất nhẹ nhàng nói một câu ừ.

......
Chương Tiếp »