Hương vị ngọt ngào của tình yêu làm cho Phó Vị Vũ không cảm thấy áp lực bận rộn với công việc. Sau Tết Dương lịch, cô đi quay phim gần một tháng, trong lúc này còn chạy vài hoạt động thương mại khác. Không lâu sau, lịch nghỉ Tết Nguyên Đán cũng tới.
Hôm nay là đêm giao thừa, Phó Vị Vũ hẹn Phó Nghệ Luân đến viện dưỡng lão đón bà ngoại về nhà ăn tết.
Ngày thường mọi người đều bận công việc nên chỉ có tết cả nhà mới có thể đoàn tụ với nhau.
Khoảng 8 giờ sáng, Phó Nghệ Luân mang bữa sáng tới gõ cửa đón người.
Tối hôm qua Phó Vị Vũ và Thư Tĩnh nấu cháo điện thoại xong sớm, sau đó cô lập tức đi ngủ. Hôm nay sáng sớm cô đã thức dậy, ăn bữa sáng Phó Nghệ Luân mang đến, sau đó ngồi xe anh ấy chạy đến viện dưỡng lão.
Trên đường đi, cô luôn cúi đầu chơi điện thoại. Phó Nghệ Luân tùy ý hỏi một câu: “Em đang nhắn tin với ai thế?”
Phó Vị Vũ nói: “Anh, đón bà ngoại về nhà xong chúng ta quay lại sân bay một chuyến nhé.”
Phó Nghệ Luân thấy lạ: “Ra sân bay? Đón người sao? Là ai vậy?”
“Hôm nay Kiều Kiều và bạn trai về nước. Ta mời hai người bọn họ tới nhà ăn tất niên.”
“Kiều Kiều? Em đừng nói là cái cô Lộc Kiều điên rồ làm người mẫu ảnh bên Nhật Bản kia nhé?” Phó Nghệ Luân vẫn luôn có ấn tượng không tốt về Lộc Kiều, nên khi nghe tên không khỏi nhíu mày.
“Đúng vậy, em mời họ đến nhà mình ăn tất niên.” Phó Vị Vũ lặp lại lần nữa.
“Chuyện thế này sao em không nói sớm? Ba mẹ có biết không?”
Từ lúc Phó Vị Vũ cãi nhau với người nhà thì không quay về nhà nữa. Phó Nghệ Luân vẫn luôn kiên trì thuyết phục, mãi đến năm nay mới xua tan mây đen thấy được ánh trăng sáng, cuối cùng cô cũng đồng ý về nhà họ Phó ăn tết.
Trong lòng Phó Nghệ Luân vô cùng vui mừng , chờ đợi cả nhà vui vẻ đoàn tụ với nhau. Kết quả hôm nay là tất niên còn phải đi đón người ngoài về nhà. Thật mất hứng!
“Vẫn chưa.” Cô đã cắt đứt liên lạc với người nhà nên tất nhiên vẫn chưa nói gì.
Phó Nghệ Luân gãi đầu, suýt nữa cô vượt đèn đỏ. Anh phanh gấp thắng lại, bực bội nói: “Em biết ba mẹ vẫn luôn không thích con nhóc điên này mà, sao em vẫn còn thân thiết với cô ta như vậy? Em đây là muốn cả nhà chúng ta tức chết, như vậy còn ăn tết gì nữa chứ!”
Lúc học trung học phổ thông còn có thông tin Lộc Kiều ở bên ngoài làm gái gọi, suýt nữa bị nhà trường đuổi học. Tuy rằng sau đó đã được thầy cô giáo xác minh đây chỉ là tin đồn bậy. Nhưng cô ta không chỉ có thành tích học tập vô cùng tệ mà còn luôn gây chuyện thị phi trong trường học, yêu đương với bạn học nam.
Nhà họ Phó là gia đình danh gia vọng tộc, gia phong rất nghiêm, nến tất nhiên sẽ không cho Phó Vị Vũ qua lại thân mật với cô gái hư hỏng như Lộc Kiều.
Ở độ tuổi dậy thì, con trai con gái gì cũng có chút nổi loạn, Phó Vị Vũ cũng không ngoại lệ. Cô rất thích kết bạn với Lộc Kiều, Cho nên sau này Phó Vị Vũ bước vào làng giải trí, người nhà họ Phó lại một lần nữa đổ tội lỗi lên đầu Lộc Kiều.
“Kiều Kiều là bạn thân của em. Trong nhà cô ấy chẳng còn ai, hiếm khi cô ấy về quê ăn tết, tóm lại em muốn ăn tết cũng cô ấy. Nếu anh muốn em về nhà ăn tết, vậy em chỉ có thể dẫn cô ấy đi theo thôi!”
Đây là làm khó Phó Nghệ Luân, ai bảo ba năm trước đây anh tự ý đưa ra quyết định làm cô tỏ tình thất bại. Dù ngoài mặt cô không vạch trần ra, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không ăn miếng trả miếng.
Lúc này Phó Nghệ Luân mới nhận ra rằng mình đang bị cô bẫy.
“Tập Tập,rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà em lại có thể đối xử với anh như vậy?” Phó Nghệ Luân dẫm chân ga, khuôn mặt dở khóc dờ cười.
Phó Vị Vũ đưa mắt nhìn anh ấy, vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Phó Nghệ Luân cảm thấy sau cổ ớn lạnh: “Tập tập, sao em nhìn anh như vậy?”
Phó Vị Vũ chậm rãi nhếch khóe môi, một giây sau lại cười ngọt ngào với anh ấy: “Nếu anh không có dự định đi đón Kiều Kiều, vậy cho em xuống xe, em tự mình gọi xe đi.”
Ý là, hôm nay cô nhất định phải ăn tất niên cùng Lộc Kiều.
Phó Nghệ Luân ngửa mặt lên trời thở dài, không thể làm gì khác: “Được được được, ai bảo em là em gái của anh làm gì! Có chuyện gì anh sẽ đỡ cho em!”
Nụ cười của Phó Vị Vũ càng tươi hơn, cô làm nũng với anh ấy: “Em biết anh tốt với em nhất mà!”
Phó Nghệ Luân đúng là người dễ thỏa mãn, nghe được những lời này thì vui vẻ đến không tìm ra phương hướng, bắt đầu ngâm nga câu hát.
Đón bà ngoại về nhà họ Phó xong, hai người bọn họ lại nhanh chóng xuất phát đi ra sân bay.
Do Phó Vị Vũ là người của công chúng nên không tiện xuất hiện, đành phải để Phó Nghệ Luân đi đón người.
Phó Vị Vũ ngồi trên xe một mình, nhàm chán nên lướt Weibo. Buổi sáng cô có đăng tin “Xuất phát đi đón bà ngoại về ăn tết” lên Weibo. Hiện tại đã hơn một triệu lượt like và share, cũng có không ít bạn thân trong giới giải trí gửi bình luận chúc phúc.
Trong đó có một bình luận được hai trăm ngàn lượt thích và trả lời, được chú ý hàng đầu.
[ Chúc bà ngoại sức khoẻ dồi dào, tân niên hạnh phúc]
Kiểu bình luận này rất bình thường nhưng vì người phát tin là nam minh tinh nổi tiếng hàng đầu Thư Tĩnh nên tin Weibo này của cô vô cùng nổi.
Sắp tới bọn họ chỉ có hợp tác trong bộ phim >. Các bạn bè trên mạng chỉ có rằng bọn họ là quan hệ đồng nghiệp, lại thêm đã giải được xích mích lúc trước chứ không suy nghĩ sâu xa.
Nhưng cái bình luận theo sau Thư Tĩnh lại vì tin đồn lúc trước mà làm người khác suy nghĩ lung tung.
Lư Húc Cẩn : [ Thay tôi gửi lời chúc đến bà ngoại. ( nhếch mép cười)]
Bình luận của anh ta cũng được gần một trăm ngàn lượt thích.
Phó Vị Vũ thật sự đau đầu. Lư Húc Cẩn làm vậy, bạn trai thật sự của cô sẽ lại ghen tuông, người gặp nạn vẫn là cô.
Hôm nay Thư Tĩnh cũng về nhà ăn tết. Anh có một người chị khác cha khác mẹ, là cô chủ nhà họ Chương, người đồng sáng lập nên nhãn hiệu WenWen, nhãn hiệu thời trang cao cấp trong nước. Nhãn hiệu này đã có rất nhiều người trong giới giải trí tìm Chương Văn Di đặt làm, bao gồm chị dâu họ tương lai của cô ấy, Hứa Chỉ Oái.
Phó Vị Vũ thật sự rất thích những thiết kể của Chương Văn Di. Nhưng vì mối quan hệ với Thư Tĩnh, ba năm qua cô chưa từng chủ động tìm Chương Văn Đi đặt làm, mà tất cả đền nhờ quan hệ bên Hứa Chỉ Oái lấy quần áo giúp.
Bây giờ đã khác xưa, có cơ hội cô nhất định sẽ đến cửa chào hỏi.
Nghĩ đến đây, điện thoại lại vang lên tiếng chuông quen thuộc. Cô nhìn ghi chú trên màn hình, khẽ mỉm cười bắt máy.
“Alo.”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào dịu dàng của cô, dã thú trong người Thư Tĩnh lại bắt đầu kêu gào.
Vừa khô vừa nóng.
“Sao anh không nói gì hết vậy?” Phó Vị Vũ chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, cảm thấy kỳ lạ.
“Anh có chút khó chịu, nói không nên lời.” Giọng nói vô cùng dịu dàng xen lẫn chút khàn khàn.
Phó Vị Vũ lo lắng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh bị cảm không?"
“Ừ” Anh cười nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
“Anh uống thuốc chưa?” Trong lòng Phó Vị Vũ vô cùng lo lắng.
Hôm nay là giao thừa, sao lại bị cảm chứ?
“Thuốc ở chỗ của em.”
“Ở chỗ em sao?” Phó Vị Vũ không hiểu.
“Em hôn anh một cái là khỏe ngay thôi.”
Phó Vị Vũ chợt hiểu ra, gần như có thể tưởng tượng được nụ cười xấu xa của anh ở đầu dây kia.
“Tết nhất có thể đừng đùa kiểu này được không?"
Cô thật sự lo lắng, còn anh thì chẳng đứng đắn gì cả.
“Anh sai rồi, lần sau gặp em để em hôn trở lại.”
“Không nói nữa, anh em quay về rồi.”
Còn chưa nói được vài câu cô đã thấy Phó Nghệ Luân ở xa đi tới. Bên cạnh có thêm hai bóng người quen thuộc, một nam, một nữ.
Cô gái mặc chiếc áo khoác nhung màu trắng, kết hợp với váy jean ngắn và đôi bốt màu xanh nhạt, Mái tóc nâu ngắn hơi uốn được chải chuốt tỉ mỉ, đôi môi đỏ tươi làm cô ấy trông vừa đáng yêu lại có chút gợi cảm.
Đây là chị em tốt từ nhỏ đến lớn của cô, Lộc Kiều. Cô ấy có phong cách vô cùng mạnh mẽ, đứng giữa đám người cũng chỉ một cái liếc mắt là có thể phát hiện.
Phó Vị Vũ nói với Thư Tĩnh rồi lập tức cúp điện thoại, xuống xe chạy về phía Lộc Kiều, cho cô ấy một cái ôm.
Lộc Kiều nhìn thấy Phó Vị Vũ cũng vô cùng nhiệt tình, suýt nữa là hôn nhau. Phó Nghệ Luân không nhịn được mà ho nhẹ, nhắc nhở hai người các cô kiềm chế một chút.
Lộc Kiều làm mặt quỷ với anh ấy, sau đó giới thiệu người đàn ông mặc áo xám đậm phía sau với Phó Vị Vũ: “Để tớ giới thiệu một chút, đây là bạn trai tớ, Cừu Văn.”
Cầu hôn? Cái tên thật kỳ quái.
“Xin chào!”
Người cũng thật kỳ quái, gương mặt không chút biểu cảm, cơ thể cũng cứng đờ, tựa như… Một người máy.
Thì ra đây là bạn trai mà Lộc Kiều thường xuyên nói với cô, dùng máy tính làm thám tử tư.
Anh ta cũng rất đẹp trai, mái tóc đen hơi xoăn, dưới tóc mái là hàng lông mày rậm, đôi mắt to, làm nổi bật đường nét sắc sảo của người đàn ông.
“Cừu Văn có chút trầm tĩnh, ít nói. Khi mới tiếp xúc thì có chút sợ người lạ, nhưng tiếp xúc nhiều sẽ cởi mở hơn. Chúng ta đừng quan tâm đến anh ấy, mau lên xe thôi. Tớ nóng lòng muốn chạy đến nhà cậu ăn ké uống ké đây này!”
Lời nói của Lộc Kiều có chút kiêu ngạo. Sắc mặt của Phó Nghệ Luân lập tức trở nên không vui lắm. Thật ra từ đầu đến đuôi sắc mặt anh ấy vẫn luôn không vui, cô ấy là cố ý nói vậy cho anh ấy nghe.
“Đúng rồi, tớ còn mang theo rất nhiều quà kỷ niệm ở Nhật Bản đến hiếu kính cô chú, đương nhiên cũng có một món quà bất ngờ cho cậu nữa.” Lộc Kiều thần bí nói, chỉ vào hai chiếc vali to đùng đang được Cừu Văn xách theo.
Phó Nghệ Luân vô cùng khinh thường xì nhẹ một tiếng.
Phó Vị Vũ trừng mắt lườm anh ấy: “Anh à, anh giúp người ta xách hành lý đi!"
Phó Nghệ Luân miễn cưỡng đỡ lấy hành lý, giúp đỡ cùng nhau đẩy ra sau xe. Nhưng do hành lý cồng kềnh nên cốp chỉ nhét vừa một cái, còn cái kia thì để lên ghế ở phía sau.
Cũng may xe Phó Nghệ Luân lái là xe bảo mẫu của công ty, không gian rất lớn.
Trên đường trở về nhà, Lộc Kiều không ngừng trò chuyện với Phó Vị Vũ. Phàn nàn mấy chuyện hiếm lạ của ở Nhật Bản trong mấy năm qua, làm Phó Vị Vũ không ngừng bật cười.
Khoảng chừng một tiếng sau, xe đi vào cổng lớn nhà họ Phó. Người hầu ra cửa chào đón và giúp họ dỡ hành lý xuống.
Nhà họ Phó rất lớn, lại khó cảm nhận được sự ấm áp.
Xa cách năm năm, đây là lần đầu tiên Phó Vị Vũ chủ động bước vào cửa, mọi thứ vẫn không thay đổi.
Kể cả người ra đón cũng là chị Quế, người giúp việc cũ, vẫn cung kính với: “Chào đón cô chủ về nhà.”
“Chị Quế, lâu rồi không gặp, chị vẫn khỏe chứ?” Phó Vị Vũ mỉm cười.
Chị Quế gật đầu: “Tất cả đều rất ổn. Mọi người mau vào nhà thôi, Phó tiên sinh và phu nhân ở trong nhà chờ mọi người rất lâu rồi."
Phó Vị Vũ mỉm cười. Cô đưa tay kéo Lộc Kiều: “Chị Quế, chị còn nhớ Lộc Kiều không?”
“Hello, chị Quế.” Lộc Kiều vẫy tay chào, nét mặt hớn hở.
Chị Quế qua sát Lộc Kiều từ trên xuống dưới, phảng phất khơi dậy ký ức ngày xưa. Nụ cười trên môi của chị chợt cứng đơ, nhỏ giọng hỏi Phó Vị Vũ: “Cô chủ, sao cô đưa cô ấy về đây? Cô biết tiên sinh và phu nhân…”
“Chị Quế, đây là chị em của tôi. Cô ấy ấy không còn thân thích ở Lộc thành, tôi về nhà ăn tết sao có Phó Vị Vũ trực tiếp ngắt lời chị Quế. Thì ra thành kiến của mọi người trong nhà với với Lộc Kiều vẫn không thay đổi.
Như vậy chắc vẫn có thái độ phản đối với việc cô tiến vào làng giải trí.
Nhưng mà không có gì, hôm nay cô là dẫn Lộc Kiều đến ăn tết cùng bà ngoại, những người khác sao cũng được.
Chị Quế khó xử nói:”Bên ngoài này gió lớn, mọi người vẫn nên vào nhà đã. Tôi đi gọi người về xách hành lý vào phòng.”
Phó Vị Vũ kéo tay Lộc Kiều nghênh ngang đi vào cửa chính. Căn phòng lớn như vậy nhưng giờ phút này lại không có một bóng người. Nếu không phải đang ban ngày, nếu nói một lời cũng đều làm người ta thấy lạnh sống lưng.
Cô chính là lớn lên trong hoàn cảnh này.
“Tiểu Vũ, con đã về rồi sao?"”Một giọng nữ từ trên cầu thang xoắn ốc từ xa vọng đến.
Phó Vị Vũ nghe tiếng thì quay đầu lại. Người đó mẹ của cô, bà dưỡng da rất cẩn thận, nên nhìn không giống mẹ của cô.
“Mẹ, là con.” Phó Vị Vũ cười thật ngọt ngào.
Đã năm năm rồi cô không về nhà, nhưng Chu Như Tuyết vẫn là người mẹ yêu chiều Phó Vị Vũ như cô công chúa nhỏ. Bà chỉ là không phản đối Phó Triệu Văn, nhưng vẫn rất quan tâm đến con gái của mình, thường xuyên chú ý hoạt động của cô. Thỉnh thoảng hai mẹ con vẫn liên lạc với nhau, nhưng không có nói đến công việc của cô.
Cuối cùng, Chu Như Tuyết cũng nhìn thấy con gái chủ động trở về cái nhà này. Lòng bà rất kích động, đang muốn chạy tới ôm cô thì lại nhìn thấy Lộc Kiều, bà chợt ngẩn người ra.
Lộc Kiều chủ động bước lên để chào hỏi: “Chúc cô năm mới vui vẻ. Cô còn nhớ con chứ ạ? Cháu là Lộc Kiều, bạn học thời trung học phổ thông của Tập Tập ạ.”
Lúc này Chu Như Tuyết mới tỉnh hồn, khéo léo mỉm cười: “Nhớ chứ! Đương nhiên là nhớ. Các con lúc còn đi học rất thân nhau.”
“Cô à, đây là chút quà của con biếu cô và chú, không phải quà quý giá gì, hy vọng cô chú thích.” Lộc Kiều lấy hai túi quà đóng gói xinh đẹp trên tay Cừu Văn rồi đưa cho Chu Như Tuyết.
Chu Như Tuyết mỉm cười, bảo chị Quế nhận quà.
Lộc Kiều vẫn không để ý hành động này, chuyện này nằm trong dự kiến của cô ấy. Trong nhà họ, ngoài Phó Vị Vũ ra không có ai thật sự thích cô ấy.
“Mẹ, con và Kiều Kiều ăn tất niên xong sẽ đi ngay, mọi người không cần quá để ý.” Đây là bạn của cô, không cần người khác có ý kiến.
“Sao gấp vậy? Không phải anh con nói tết m Lịch này con không có việc sao? Không thể ở thêm vài ngày à?” Chu Như Tuyết sốt ruột nói. Thật vất vả mới được nhìn thấy con gái, không thể ở vài ngày sao?
“Dạ, con sợ ở lâu sẽ phiền đến mọi người.”
“Con về nhà mình sao lại nói lời này, là có ý gì thế?” Một giọng nam vang như chuông không biết từ nơi nào vọng, như đang trách mắng.
Mọi người nghe tiếng thì nhìn qua, là nam chủ của căn biệt thự này, Phó Triệu Văn.
Phó Vị Vũ ngẩn người không nói lời nào. Ông vẫn nghiêm khắc như vậy, mỗi câu nói đều khiến người khác phải kinh sợ.
“Nhìn thấy ba con cũng không biết nói gì sao?” Phó Triệu Văn giận đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phó Vị Vũ.
Chu Như Tuyết vội kéo cô.
Lúc này Phó Vị Vũ mới bừng tỉnh và ấp úng nói một từ đã lâu chưa nói: “Ba.”