Ánh đèn, âm thanh, tiếng hát, người xem reo hò,... buổi tiệc từ thiện chính thức bắt đầu vào lúc 18 giờ.
Phó Vị Vũ và Hứa Chỉ Hân ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách sân khấu rất gần nên ống kính cũng thường xuyên quay đến chỗ các cô.
Toàn bộ quá trình đều mỉm cười thật tươi, sau mỗi màn biểu diễn lại vỗ tay thật nhiệt liệt, Phó Vị Vũ không nhịn được cảm động, hốc mắt cũng đã nóng ướt.
“Cầm đi.”
Lư Húc Cẩn ngồi bên cạnh cô, thấy cô cảm động đến muốn khóc như vậy thì đưa cho cô một cái khăn tay màu xanh.
Phó Vị Vũ đang do dự thì Lư Húc Cẩn nói: “Anh giặt sạch sẽ rồi, không có nước mũi đâu.”
Phó Vị Vũ lập tức nín khóc bật cười, nhanh chóng nhận lấy khăn tay: “Cảm ơn! Nhưng từ khi nào mà anh mang theo khăn tay vậy? Thời đại này rất hiếm khi gặp được người còn dùng khăn tay đó.”
“Việc này không liên quan gì đến sự thay đổi của thời đại đâu. Chỉ là hiện tại, anh đang là đại sứ bảo vệ môi trường nên mới thay đổi thói quen của mình thôi.”
Trước đó, khi hai người cùng quay phim với nhau, Lư Húc Cẩn cũng có dùng qua khăn tay, nhưng đó chỉ là đạo cụ mà thôi. Sau này, bởi vì dùng nhiều tạo thành thói quen nên anh cũng thường xuyên mang theo khăn tay bên mình.
“Em biết rồi! Là đại sứ phân loại rác nha.”
Mấy năm nay, người dân đều đang hưởng ứng phong trào phân loại rác, tạo phúc cho mình, tạo phúc cho nhân loại. Có không ít minh tinh đã quay clip kêu gọi mọi người cùng thực hiện, và Lư Húc Cẩn cũng là một trong số đó.
“Bây giờ, anh đã hiểu tương đối rõ việc phân loại rác rồi. Nếu em muốn xử lý rác mà không biết phải phân loại như thế nào thì có thể nói với anh nga.”
Phó Vị Vũ lúc nào cũng cảm thấy Lư Húc Cẩn nói chuyện rất hài hước, làm bạn với anh thật thoải mái vui vẻ a.
Những áp lực do quay phim trước đó của cô đã bất tri bất giác tan thành mây khói khi ở bên cạnh Lư Húc Cẩn rồi.
“Nếu em không biết phải vứt rác như thế nào, anh còn có thể vứt thay cho em nha.”
Anh nguyện ý làm thùng rác của riêng cô thôi.
‘Cảm ơn ý tốt của anh, đại sứ phân loại rác! Bất quá, cuộc sống của em đã có trợ lý chăm lo rồi, anh không cần phải nhọc lòng đâu!”
Lư Húc Cẩn xoa xoa hai tay, không trêu ghẹo cô nữa: “Không nói về rác nữa, chúng ta xem biểu diễn thôi.”
Phó Vị Vũ bỏ khăn tay vào trong túi xách: “Khi về nhà em sẽ giặt sạch nó rồi trả lại cho anh sau.”
“Được.”
“Không phải lời thoại của anh lúc này nên là, `Chỉ một cái khăn tay mà thôi, không cần trả lại anh đâu` sao?”
Lư Húc Cẩn nhíu mày: “Không phải là anh hẹp hòi với em đâu, nhưng cái khăn tay này quả thật rất quan trọng đối với anh.”
Nếu như không gặp nhau để trả lại khăn thì không biết đến lúc nào hai người mới có thể gặp lại nha.
“Vậy thì em sẽ cẩn thận một chút, để tránh làm hỏng nó.”
“Còn nữa, em phải tự mình đem trả cho anh nga, nếu không, anh sẽ coi như em không có thành ý đó.”
“Được rồi! Em sẽ tự mình đem trả cho anh, hơn nữa, còn bỏ nó vào một cái hộp làm bằng vàng, thắt một cái nơ bướm thật đẹp nga.”
Lư Húc Cẩn lúc này mới vừa lòng, tiếp tục tập trung xem biểu diễn.
Áo sơmi hoa, quần bãi biển, kính râm, trên cổ là vòng hoa đủ mọi màu sắc, trước người là ghitar điện, giá đỡ trống, đàn điện tử, ban nhạc biểu diễn một màn Rock&Roll sôi động, làm cho toàn bộ sân khấu đều nóng lên, bùng nổ.
Các fan hâm mộ đều giơ đèn lên để cổ vũ, nhóm khách quý càng không chịu thua kém, cũng giơ đèn lên theo.
Phó Vị Vũ rất nhanh đã bị cuốn theo bầu không khí sôi động và nhiệt huyết này, cùng bọn họ cất tiếng hát lên.
“Em cũng thích ban nhạc này sao?” Lư Húc Cẩn ở một bên hưng phấn hỏi cô.
“Ừm! Hai năm trước, một người bạn đã dẫn em đi nghe bọn họ hát, rất hay đó!”
Con gái thường hay hâm mộ thần tượng, hâm mộ tài năng mà.
“Trùng hợp như vậy sao? Nếu không có tiết mục này thì chắc anh cũng không biết chúng ta lại có cùng sở thích như vậy. Lần biểu diễn sau, chúng ta cùng đi với nhau chứ?”
Thật ra thì Lư Húc Cẩn đã sớm biết Phó Vị Vũ là fan hâm mộ của ban nhạc này, vẫn luôn muốn mời cô đi xem, cho nên nhân lần hoạt động này, anh liền đưa ra lời mời.
“Được.”
Bây giờ, Phó Vị Vũ đã hoàn toàn chìm đắm vào trong bầu không khí của tiết mục, không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
“Vậy cứ quyết định như thế nha.”
Lúc này, Lư Húc Cẩn cảm thấy thật kích động, cũng thật chờ mong lần hẹn hò đầu tiên với cô.
Từ ba năm trước, hai người họ đã sớm quen biết nhau. Mặc dù số lần gặp mặt không nhiều, nhưng quan hệ giữa hai người cũng coi như không tệ. Trong quá trình tiếp xúc, qua lại với nhau, anh dần phát sinh tình cảm đơn phương với cô. Anh không phải là minh tinh lưu lượng nên công ty quản lý cũng không ngăn cấm việc anh yêu đương. Thế nhưng Phó Vị Vũ thì không giống như vậy. Khi đó, cô đang ở thời kỳ đỉnh cao, nếu chuyện tình cảm bị lộ ra ngoài thì chắc chắn, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.
Vì nghĩ như vậy, nên Lư Húc Cẩn vẫn luôn lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh cô. Anh muốn đợi đến một thời điểm thích hợp rồi mới bày tỏ tình cảm của mình.
Bất quá, từ đầu đến cuối, hai người bọn họ đều không phát hiện ra, có một ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía hai người. Thấy “cử chỉ thân mật” của hai người họ, người đó cảm thấy rất chướng mắt, rất khó chịu đâu.
Thư Tịnh chỉnh lại nơ, đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh.
Trợ lý Đường Tề vội vàng đi theo thì bị Thư Tịnh cản lại. Sau đó, anh một thân một mình rời khỏi hiện trường.
Lúc này, ban nhạc cũng đã trình diễn xong, lần lượt đi vào hậu trường. Sở Trạch nhìn thấy Thư Tịnh đang đứng ở bên ngoài ban công ăn kẹo thì đưa ghitar cho đồng đội, đi tới bên cạnh anh.
“Đại minh tinh, làm sao lại đứng một mình ở đây ăn kẹo vậy? Bộ sợ đối thủ nên bỏ trốn rồi sao?” Nói xong, Sở Trạch lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu đưa cho Thư Tịnh: “Hút một điếu?”
Thư Tịnh liếc qua, lắc đầu nói: “Bỏ rồi.”
“Cai thuốc nên ăn kẹo mυ"ŧ à, tôi hiểu rồi!” Sở Trạch suy nghĩ rồi gật đầu, cho điếu thuốc lên môi.
Nhả ra một làn khói, Sở Trạch nói y như mình là một người từng trải: “Không xem biểu diễn mà chạy ra đây ăn kẹo, là vì người phụ nữ kia sao?”
Thư Tịnh không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.
“Thích thì theo đuổi đi! Cậu còn lề mà lề mề cái gì vậy? Không lẽ, cậu muốn chờ tới khi người phụ nữ mình thích đi theo một người đàn ông khác, rồi lúc đó mới cảm thấy hối hận sao?”
Cả nhóm bạn chơi với nhau đã lâu, ai cũng có cá tính riêng của mình. Nếu không phải đã sớm quen biết với Thư Tịnh, biết rõ tính cách của nhau, thì Sở Trạch đã cho rằng, Thư Tịnh là loại người lằng nhằng, không dứt khoát rồi.
Thư Tịnh cắn nát cây kẹo, nhai ở trong miệng, nói: “Hiện tại, tôi cảm thấy rất hối hận vì quyết định năm đó của mình. Dự định ban đầu của tôi là muốn ở trong đoàn làm phim bồi dưỡng tình cảm với cô ấy, từ từ chờ cô ấy tha thứ, nhưng mà bây giờ, tôi không muốn chờ nữa.”
“Hảo, đây mới là Thư Tịnh mà tôi biết nga. Rất đàn ông.”
Đầu thuốc đang cháy lóe sáng trong bóng tối, Sở Trạch nhả vào không khí thêm một làn khói nữa.
“Được rồi! Tôi cũng đã ăn xong kẹo rồi, phải quay về đây. Lần sau, tôi sẽ đưa cô ấy tới thăm ban nhạc của các cậu. Cô ấy là fan hâm mộ của ban nhạc đó.”
Sở Trạch nhướng lông mày, nói: “Vậy thì tốt quá rồi. Có muốn tôi kí tên lên album cho cậu không? Rồi mang đi khoe với cô ấy?”
“Tạm thời tôi không muốn cô ấy biết về quan hệ của chúng ta. Huống chi, cô ấy có thể dựa vào chính mình để xin chữ ký của các cậu nha.”
Mỗi lần nói đến Phó Vị Vũ, Sở Trạch đều có thể thấy được một tia cưng chiều, cùng ý cười bao dung và cả cảm giác tự hào ánh lên trong đôi mắt sáng ngời của Thư Tịnh mà anh ấy không tài nào hiểu được.
“Được rồi! Nếu cậu đã nắm chắc như vậy thì tôi cũng không xen vào nữa. Nhưng có thể cho tôi hỏi một chút là người bạn gái tương lai của cậu thích ai trong ban nhạc được không?”
“Tay trống.”
Thư Tịnh không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của Sở Trạch rồi.
Sở Trạch “hừ” một tiếng: “Tiểu cô nương đúng là không có mắt nhìn mà. Không hiểu được người đàn ông vừa thâm tình vừa hài hước này...”
Thư Tịnh liền cho Sở Trạch một ánh mắt cảnh cáo, ai dám chê bai người anh thích thì dù có là anh em, anh cũng sẽ không khách khí.
Sở Trạch nhận được “cảnh cáo”, thức thời giơ tay đầu hàng: “Tôi nói đùa thôi, đừng coi là thật.”
Đàn ông vướng vào tình yêu thật đáng sợ a.
“Sửa lại một chút, không phải là bạn gái tương lai, mà là bà xã tương lai nga.”
“Không phải chứ? Cậu còn chưa theo đuổi được người ta đâu, đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao?”
Sở Trạch cảm thấy người anh em này của mình bị điên rồi.
“Tôi đi vào đây.”
Thư Tịnh không muốn nói chuyện phiếm nữa, quay người đi vào trong. Không hiểu sao trong khoảnh khắc này, Sở Trạch lại có cảm giác như Thư Tịnh vừa khoác lên mình một bộ áo giáp, đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra chiến trường, rồi không còn để ý tới bất cứ thứ gì nữa, chỉ điên cuồng muốn tranh đoạt người mình yêu.
Sở Trạch dập tắt tàn thuốc, lộ ra một nụ cười chúc phúc.
*
Lúc Thư Tịnh quay vào hội trường thì một màn chướng mắt kia vẫn chưa kết thúc. Đến khi tất cả các tiết mục đã trình diễn xong, Lư Húc Cẩn lại ga lăng duỗi tay ra, đỡ Phó Vị Vũ đi lên sân khấu.
Mặc dù bộ phim của hai người sắp được công chiếu, cần phải xào cp, nhưng cũng không cần thái quá như vậy chứ? Chỉ cần nhìn Lư Húc Cẩn là Thư Tịnh lại cảm thấy chướng mắt a.
Dạ tiệc từ thiện hôm nay, có bao nhiêu người là thực sự quan tâm đến việc làm từ thiện thì không ai biết được.
Buổi tối, 21 giờ, rốt cuộc thì buổi tiệc cũng kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi hội trường.
Các minh tinh được trợ lý đưa đi trước, còn fan hâm mộ thì được sắp xếp rời khỏi cuối cùng.
Bất quá, vẫn sẽ có những fan hâm mộ đứng ở bên ngoài để chờ gặp thần tượng.
Và paparazi đuổi theo xe cũng không phải là hiếm.
Phó Vị Vũ chen chúc, đi qua người hâm mộ rồi lên xe của mình, trong toàn bộ quá trình, cô đều mỉm cười vẫy tay, dặn dò bọn họ chú ý an toàn khi trở về.
Cô cũng không quay về đoàn làm phim ngay mà trở về căn hộ riêng của mình.
Phó Nghê Luận vì lo cho sức khỏe của cô, nên đã xin đoàn làm phim cho cô nghỉ nửa ngày, có thể thoải mái ngủ một giấc thật ngon ở nhà, rồi giữa trưa mới phải quay lại đoàn làm phim.
Xe vừa dừng ở tầng hầm, Phó Vị Vũ lại đột nhiên muốn ăn hạt dẻ rang bơ nên đã nói Triệu Điềm Điềm đi mua.
Vào giờ này, hầu hết các cửa hàng bán hạt dẻ đều đã đóng cửa rồi, chỉ còn một chủ cửa hàng vì muốn tăng ca thêm tiền lương nên mới thức đêm, kinh doanh đến 11 giờ đêm.
Phó Vị Vũ một mình đi vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.
Đây là chung cư do Phó Nghệ Luân sắp xếp. An ninh ở đây rất tốt nên có rất nhiều minh tinh cũng lựa chọn sống ở đây.
Đối diện với thang máy chính là nhà của cô.
Phó Vị Vũ nhập dấu vân tay, vừa mở cửa ra liền bị một người nào đó giữ lại cánh cửa, sau đó, cô lại bị đẩy phải dựa lưng vào cửa. Còn chưa kịp phản ứng đã bị một đôi môi mang theo hơi thở mát lạnh phủ lên môi cô.
Phó Vị Vũ bị động tác bất ngờ này hù dọa, vô thức cắn môi đối phương một cái. Đối phương ăn đau liền buông tha cho đôi môi của cô, nhưng một tay lại vuốt ve vành tai của cô, giọng nói trầm tĩnh quen thuộc vang lên trong bóng tối: “Vũ Vũ! Chúng ta làm lại từ đầu đi.”
Đang muốn giãy giụa kêu cứu mạng, nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc của đối phương thì lời muốn nói lại bị kẹt trong cổ họng.
Vì sao anh lại ở đây?
Không phải hệ thống an ninh ở đây rất tốt sao?
Vì sao anh lại có thể xâm nhập vào cuộc sống của cô một lần nữa?
“Thư Tịnh! Anh buông tôi ra!”
Thư Tịnh không chịu buông tay ra, nâng mặt cô lên, ngang ngược mà bá đạo, nói: “Làm bạn gái của anh, anh sẽ buông tay ra.”
Phó Vị Vũ cảm thấy rất buồn cười, ban đầu là anh từ chối cô ở trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ lại muốn cô trở thành bạn gái của anh, nói đùa gì vậy? Anh coi cô là cái gì? Rác sao?
Phó Vị Vũ cười nhạo: “Nằm mơ đi.”