Phó Vị Vũ gần đây gặp khó khăn.
Trước khi trở về Trung Quốc, chuyến bay đã bị hoãn 12 tiếng ở San Francisco, do hứng chịu trận mưa lớn hiếm có trong mười năm.
Sau 13 giờ bay, cuối cùng cô cũng về đến sân bay quốc tế Lục Thành.
Vượt qua biển Thái Bình Dương, cơn say máy bay vẫn còn chưa khỏi hẳn, cô ở trong phòng thay đồ VIP ở sân bay trang điểm lại để che đi vẻ hốc hác.
Cô nhìn gương, tô màu son môi đang thịnh hành nhất, mím môi nhẹ nhàng, khóe môi cong lên một chút cảm thấy thật hài lòng, màu son này quả thực rất tốt, cô nhìn chính mình ở trong gương cũng suýt chút nữa bị mê hoặc.
"Phó tiểu thư, chị chuẩn bị xong chưa? Các fan của chị đã đợi ở ngoài rất lâu rồi."
Trợ lý sinh hoạt của Phó Vị Vũ thậm chí không cho cô có cơ hội tự luyến, chạy vào phòng thay đồ thúc giục mời cô ra.
Trên con đường gia nhập làng giải trí, người hâm mộ chính là cơm cha áo mẹ của Phó Vị Vũ.
Phó Vị Vũ cất son môi và phấn nền vào túi, đội mũ lưỡi trai, nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trong gương, gật đầu hài lòng.
Lần này khi trở về từ San Francisco sau khi quay quảng cáo, công ty đã tiết lộ hành trình của cô với người hâm mộ, dù có mệt mỏi đến đâu thì cô cũng phải xuất hiện trước những người "yêu thương" mình một cách tốt nhất có thể.
Ngoài lối trang điểm tinh tế, trang phục khi ra sân bay cũng được chọn lựa kỹ càng.
"Phó tiểu thư, Nghệ Luân ca vừa gọi điện thoại yêu cầu cô trở lại công ty sau khi rời khỏi sân bay."
“Chờ đã, em nói lại một lần nữa đi.” Phó Vị Vũ hy vọng không phải vì thiếu ngủ mà tai của mình có vấn đề.
“Nghệ Luân ca muốn cô đi một chuyến về công ty trước.” Tiểu trợ lý vò đầu bứt tai giống như chim cút lặp lại lần nữa.
“Lừa đảo!” Phó Vị Vũ thấp giọng chửi rủa, ngữ khí ngược lại không hề hung dữ.
Người lật lọng chỗ nào cũng có, nếu Phó Nghệ Luân xưng thứ 2 thì không ai dám nhận thứ nhất.
Phó Nghệ Luân là anh trai ruột của Phó Vị Vũ, hiện là chủ sở hữu một công ty giải trí trong nước và cũng là người đại diện của Phó Vị Vũ, cô có được như ngày hôm nay đều nhờ vào việc có một kim chủ như vậy đứng sau lưng.
Không có gì đáng nói nếu nhân viên chăm chỉ làm việc để đền đáp sự đánh giá cao của ông chủ, nhưng Phó Nghệ Luân đã hứa với cô là sau khi quay xong quảng cáo này thì cô có thể nghỉ ngơi trong một tuần.
Về công ty làm gì? Vỗ tay mở tiệc ăn mừng? Hay muốn tạo bất ngờ cho cô?
"Không được, tôi sẽ gọi cho anh ấy."
Phó Vị Vũ vừa rời khỏi khu hải quan vừa gọi điện thoại, Triệu Điềm Điềm không dám làm mất lòng cả hai bên, ngoan ngoãn ngậm miệng đẩy hành lý đi về phía trước.
“Phó Nghệ Luân, sao anh lại kêu em về công ty?” Sau khi điện thoại kết nối Phó Vị Vũ gọi thẳng tên ông chủ, ngữ khí không được thân thiện cho lắm.
“Tổ chức tiệc mừng cho em nha.” Giọng nói lười biếng truyền vào ống nghe, giống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
"Mở tiệc mời khách như vậy sao anh lại không đến đón em gái của mình mà còn có thời gian ngủ để nữa?"
Cô liếc nhìn đồng hồ, 9 giờ 39 phút sáng, sân bay cách trung tâm thành phố một tiếng đi xe, nửa tiếng đi đường cao tốc, hôm nay là ngày làm việc, đường cao tốc trên cao rất hay tắc đường. Phó Vị Vũ quá hiểu Nghệ Luân, thà ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão rồi tới công ty trễ cũng được, chứ tuyệt đối sẽ không dậy sớm để bị vây trong giờ cao điểm kẹt xe.
"Anh yêu, anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Hay lắm, trong điện thoại truyền tới một giọng nữ mông lung, dính người đến mức khiến người ta nổi da gà.
Phó Vị Vũ trợn mắt nhìn trời, cúp điện thoại, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.
Giọng nói vừa nãy lại khác với giọng nữ trước đây, mới một tuần lại đã thay đổi phụ nữ. Haiza, đàn ông thực sự không phải là thứ gì tốt.
"Vũ Vũ! ——"
Ngay khi rời khỏi khu vực hải quan, đám đông ào tới như một cơn sóng mãnh liệt, Phó Vị Vũ lập tức điều chỉnh lại tư thế, mỉm cười vẫy tay chào những người hâm mộ đến đón dưới sự bảo vệ cẩn thận của một số vệ sĩ áo đen và nhân viên bảo vệ.
Đối mặt với đông đảo người hâm mộ, Phó Vị Vũ không những không hề tỏ ra bực bội mà còn cười rất ngọt ngào, các fan liền la hét điên cuồng, cầm điện thoại di động cùng máy ảnh chụp cho cô điên cuồng.
Nhìn thấy dòng chữ viết tay có in tên và ảnh của mình, Phó Vị Vũ cảm thấy thật thân thiết nên liền tiến lên trước để bắt tay với các fan cũng như chụp ảnh chung.
Ba năm vất vả cuối cùng cũng không vô ích, từ tuyến 18 đến tuyến một, nhìn tình huống được chào đón như hiện giờ ở sân bay cô mới cảm nhận được mức độ nổi tiếng của mình đã tăng vọt, thực sự là rất cảm động a.
"Vũ Vũ, em đã thích chị ba năm rồi! Chị có thể ký tên cho em được không?" Một fan nam tỏ ra vô cùng kích động khi nhìn thấy Phó Vị Vũ , run rẩy cầu xin chữ ký của cô.
Phó Vị Vũ thấy cậu còn chuẩn bị sẵn cả bút liền ngọt ngào nói: "Được rồi, cậu muốn ký vào đâu?"
Fan nam hâm mộ bị giọng nói ngọt ngào này làm mềm cả xương, phấn khích đến mức nhất thời tay chân luống cuống, cây bút vượt qua hàng rào rồi rơi xuống đất, làm cho cậu quẫn bách không thôi.
Phó Vị Vũ cúi xuống nhặt cây bút lên để giúp cậu đỡ xấu hổ, lại trực tiếp ký tên lên ốp lưng điện thoại và đưa nó cho cậu.
Đột nhiên mọi người đều xôn xao.
"Nhìn kia! Người kia đẹp trai quá! Cũng là minh tinh sao?"
"Đeo khẩu trang nên thật khó để nhìn rõ."
"A, hình như là Thư Tịnh!"
"Thư Tịnh đã trở lại?!"
...
Đầu này người hâm mộ ghen tị với fan nam vừa nãy được ký tên, đầu kia người hâm mộ lại xôn xao vì bị soái ca hút hồn.
Sự chú ý của mọi người liền bị thu hút, bao gồm cả bản thân Phó Vị Vũ.
Đã lâu không nghe thấy cái tên Thư Tịnh này, không biết có phải là do linh hồn xuất khiếu, hay là do não bộ gặp vấn đề gì đó, mà cô lại nghe được ảo giác là người đã mất tích ba năm lại thật sự xuất hiện ở cùng một sân bay, cùng một ngày với cô?
"Ngọa tào! Đúng là Thư Tịnh rồi! Tôi sẽ không nhận nhầm nốt ruồi trên lỗ tai của anh ta đâu!"
Khóe mắt khẽ co giật, một giây tiếp theo, người hâm mộ vừa mới nói yêu cô chết đi sống lại này lại nhanh chóng chạy về hướng chàng trai áo đen đang chậm rãi đẩy vali đi ra cách đó không xa.
"Những cô gái này không thể kìm lòng khi nhìn thấy những nam thần đẹp trai, không xứng làm fan của chị đâu. Vũ Vũ, em sẽ luôn ủng hộ chị!"
Fan nam vừa được cô ký tên vừa rồi đã tận dụng tình huống này cố gắng thể hiện tâm ý của mình, bất quá Phó Vị Vũ cũng không nghe thấy, cô đang quay đầu lại một cách máy móc nhìn về phương hướng mọi người vừa chạy đi.
Mũ lưỡi trai, áo phông, khẩu trang, quần jean, giày thể thao ... Một màu đen toàn tập từ đầu đến chân, đây là sân bay hay lò thiêu, ai không biết còn nghĩ anh là đang đi đưa tang.
Những cô gái có đôi mắt như làm bằng kính hiển vi này thực sự rất tuyệt vời. Họ có thể nhận ra chính chủ thực sự chỉ bằng một nốt ruồi to bằng hạt vừng ở trên tai. Họ thật sự là hình mẫu lý tưởng trong thế giới của “truy tinh”(những kẻ săn đuổi ngôi sao), giống như chính bản thân cô cách đây 5 năm.
Năm năm trước, Phó Vị Vũ vẫn còn chưa có tiếng tăm gì, cô chỉ là một nữ sinh viên đơn thuần thích theo đuổi ngôi sao, để đến gần thần tượng của mình, cô đã bỏ qua sự phản đối của gia đình mà bước chân vào làng giải trí.
Liên quan đến chuyện này, Phó Nghệ Luân là người duy nhất trong gia đình ủng hộ cô, vì vậy cho dù tác phong của anh ấy có thái quá như thế nào, Phó Vị Vũ cũng sẽ không dông dài trước mặt anh ấy.
Sau khi bước chân vào làng giải trí, cô có cơ hội thân thiết với Thư Tịnh hơn, cả hai cùng tham gia một chương trình tạp kỹ tình cảm, đủ loại chung đυ.ng thân mật khi ở chung trong quá trình tham gia trò chơi kia quá chân thật đến mức khiến cô say mê, cho nên khi chương trình kết thúc, trước mặt rất nhiều người cô đã trực tiếp thú nhận tình cảm với anh.