Chương 6

Vu Du cũng không chê, hai người cứ vậy uống cùng một chai nước.

Mọi người thấy Vu Du hòa đồng, cũng nhanh chóng tới cùng một chỗ giao lưu, sáng sớm lúc vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người còn cho rằng cô là hình tượng nữ thần lạnh lùng, không nghĩ tới cô cũng là một người tấu hề chuyên nghiệp như vậy, nhất là sau khi biết cô chính là nữ hiệp lột quần nam sinh khác ngay ngày đầu tiên đi học, mọi người đối với cô càng nhiệt tình.

Vu Du bất đắc dĩ đỡ trán, chỉ hy vọng thời gian có thể xóa tan hết thảy.

Các tư thế quân hành đối với Vu Du chỉ là chuyện nhỏ, những thứ này đều nằm trong khả năng giải quyết của cô.

Nhưng điều làm huấn luyện viên phát buồn nhất, có lẽ chính là động tác hành quân của cô.

Trong đám đông, các động tác cùng tay cùng chân của cô rất dễ bị phát hiện, nữ sinh đằng trước luôn có cảm giác ai đó đang dẫm lên giày của mình, bạn học đó làm sao cũng không nghĩ đến là do người bạn Vu Du đang vung đều tay đều chân gây ra.

Huấn luyện viên nghiêm khắc như vậy cũng đều bị cô làm cho buồn cười, còn kêu cả huấn luyện viên bên kia sang cười chung cho đỡ buồn.

"Vu Du, ra khỏi hàng. "

"Có.", cô lập tức ra khỏi hàng.

Huấn luyện viên nhìn cô rồi đặt câu hỏi: " Em có cảm thấy bản thân mình làm có chỗ nào không giống với các bạn hay không?"

"Báo cáo, không có.", đúng vậy, cô cảm thấy mình đi như vậy cực kỳ tiêu chuẩn.

"Em để ý lại một chút, xem xem bản thân có sai chỗ nào hay không?"

Huấn luyện viên nhìn dáng vẻ tự tin của cô, lại nhớ tới động tác đều tay đều chân kia thì là thấy buồn cười.

"Vậy em đi một vòng cho mọi người cùng xem thử."

Huấn luyện viên ra hiệu cho các bạn khác tạo thành một khoảng trống để cô đi.

Lúc mới đầu mọi chuyện đều tốt, nhưng ngay khi huấn luyện viên bắt đầu hô khẩu hiệu, cô đột nhiên hoảng hồn, trong lúc đó nhất thời không phân biệt được trái phải, tình trạng cùng tay cùng chân lại xuất hiện lần nữa.

"Nghiêm."

Nghe thấy khẩu hiệu cô lập tức dừng bước lại.

"Hiện tại cảm thấy mình có vấn đề gì không?"

"Báo cáo, huấn luyện viên hô quá đột ngột, em chưa chuẩn bị xong."

Cô kiên quyết không thừa nhận vấn đề của bản thân.

"Được.", thấy cô mạnh miệng nhất nhất cũng không nhận, huấn luyện viên lại mở miệng: " Vậy thầy hô lại một lần, em thử xem."

"Bước đều, bước."

Theo huấn luyện viên hô lên khẩu hiệu, cô có cảm giác như tay chân không nghe theo điều khiển của bản thân vậy.

Trước sự chứng kiến của đông đảo quần chúng, động tác kia của cô đã khiến mọi người cười rộ lên.

Đến các nam sinh sát vách bên kia cũng bị động tác của cô cười đến ôm bụng.

Đến huấn luyện viên cũng không nhịn được mà quay lưng để cười trộm.

"Vu Du, cậu đây là đang làm gì vậy, không phải con người từ sớm đều đã điều khiển được tứ chi rồi sao?"

Lời này của Tô Quyền thành công khiến càng nhiều người hướng mắt về phía này.

Lần này thì tốt rồi, đã nổi tiếng nay lại càng nổi tiếng hơn, nữ hiệp đào quần sau này lại lần nữa thay đổi tam quan của mọi người rồi.

Huấn luyện viên sau khi cười xong nhanh chóng cảm thấy không ổn, lập tức lên tiếng ngăn Tô Quyền lại: " Tô Quyền em cảm thấy bản thân mình tập rất tốt sao, ra khỏi hàng."

Cứ như vậy, bởi vì chế giễu Vu Du nên Tô Quyền cũng bị đuổi ra khỏi hàng, trở thành đối tượng quan sát của mọi người.

"Một hai một, một hai một..."

Đi theo khẩu hiệu của huấn luyện viên, Tô Quyền không tự chủ được mà nhìn về phía Vu Du ở bên cạnh, kết quả chính cậu so với động tác của cô còn xấu hơn..

Làm cho mọi người càng cười vui vẻ hơn.

Huấn luyện viên bên kia vốn dĩ định để Tô Quyền đi giành lại hào quang cho bên mình, thế mà so với học sinh nữ còn mất mặt hơn, huấn luyện viên "giận cá chém thớt", kết quả mỗi học sinh nam cười đều bị phạt đứng nửa tiếng đồng hồ.

"Được rồi, những người khác cũng đừng cười nữa, các em cũng không tốt hơn các bạn ấy là bao đâu, tiếp tục luyện tập đi."

Vu Du vì là lỗ đen của đội nên bị bốc ra luyện tập một mình.

Vu Du cả một buổi sáng bị mọi người cười vào mặt, mọi người cứ tưởng rằng cô khẳng định sẽ thẹn quá hóa giận, không còn giữ được thái độ hòa đồng như buổi sáng, ai biết được lúc ăn cơm buổi trưa cô vẫn thế, làm cho mọi người càng thêm cảm thấy cô gái này tính tình thực sự rất tốt.

Duy chỉ có Tôn Lê rất lo lắng cho cô: " Cậu thực sự không sao đó chứ?"

"Không có việc gì, cậu tranh thủ ăn nhanh đi. "