Thanh âm to, đủ để người đứng từ đầu lớp đến cuối lớp nghe thấy.
Chu Thừa đứng cách đó không xa ngẩng đầu.
Trong lòng Vu Du náo loạn một trận, cặp mắt đào hoa kia thật biết cách khiến người ta mê muội.
Lúc này, chủ nhân của cặp mắt đào hoa nhíu mày nhìn về phía Tô Quyền.
"Mỹ nhân tới đây."
Tô Quyền hướng về phía Chu Thừa vẫy tay, Chu Thừa đi tới.
Tô Quyền bắt đầu giải thích cho cô nguồn gốc của cái tên "Mỹ nhân" này.
"Nữ hiệp, cậu có điều không biết, Chu Thừa từ khi còn nhỏ đã nổi tiếng là rất xinh đẹp, nữ nhân so với cậu ấy, cứ phải gọi là thua xa, ngày bé đi nhà trẻ, mấy vai diễn như tiểu thư, công chúa toàn cậu ấy thầu không đó, khi còn bé cũng không ít lần bị bọn con trai hiểu nhầm, ngày học tiểu học còn diễn qua vai công chúa Bạch Tuyết, lên Trung học mấy đứa con trai thích cậu ấy ngày càng nhiều, vừa nãy nói cái tên lưu manh thích cậu ấy không sai, thế nhưng đó không phải là do bị Chu Thừa đánh, là tên lưu manh đó khi đuổi theo Chu Thừa không cẩn thận tự làm mình ngã, kết quả bị ngã gãy chân, vẫn là Chu Thừa của chúng ta tâm địa thiện lương, không quân tâm hiềm khích lúc trước, đưa cậu ta đến bệnh viện."
Tô Quyền giải thích về kết cục của tên lưu manh Tôn Lê vừa nhắc đến.
Tô Quyền còn chưa kịp nói thêm, Chu Thừa đã chạy tới bên cạnh.
"Nào mỹ nhân, giới thiệu cho cậu về nữ hiệp của chúng ta một chút."
Tô Quyền ôm Chu Thừa, nói muốn giới thiệu Vu Du với anh.
"Buông cái tay chó của cậu ra.", Chu Thừa liếc mắt nhìn cái tay đang khoác lên vai mình.
Tô Quyền ngượng ngùng cười một tiếng, bỏ tay xuống, quan sát cẩn thận một chút, mặc dù gầy nhưng cũng coi là nhìn được, sao có thể gọi là tay chó, Tô Quyền vừa muốn phản bác, nhưng vừa nhìn đến bàn tay của Chu Thừa thì lại lập tức ngậm miệng.
"Vu Du?"
Nghe thấy tên mình phát ra từ miệng người kia, cô liền cảm thấy có loại cảm giác khác thường.
"Là tôi, hôm nay thực sự không cố ý."
Cô đứng lên nói xin lỗi,dù thế nào cũng là lỗi của mình, không nên lột quần người ta trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù cũng không nhìn thấy gì cả.
"Cậu làm tôi trở thành người nổi tiếng của cả trường rồi."
Cặp mắt đào hoa của Chu Thừa nhìn chằm chằm vào cô.
Vu Du lúc này đã rất lúng túng, chỉ có thể tái nhợt, bất lực giải thích: "Thật xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý, với lại cũng đâu chỉ mình cậu trở thành người nổi tiếng."
"Cậu còn biết vậy sao."
Chu Thừa lúc này bụng ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi híp lại.
Vu Du nháy mắt cảm nhận được không khí xung quanh đang có phần lạnh đi, có lẽ là do Chu Thừa cắt đầu đinh, trên người luôn bao trùm cảm giác không dễ chọc, mọi người xung quanh thấy vậy liền lập tức cách xa tám thước.
"Nhưng bên trong có gì tôi cũng chưa nhìn thấy mà."
Cô nhỏ giọng thầm thì.
"Cậu còn muốn nhìn thấy bên trong!"
Thời điểm nói ra câu nói này, Chu Thừa ngay lập tức đưa tay kéo khóa áo lên tận cổ, ánh mắt giống như đang nhìn nữ lưu manh.
"Nếu như cậu không nguyện ý thì thôi."
Cô hiện tại vò đã mẻ không sợ vỡ, trong mắt Chu Thừa hiện tại hình tượng của cô khẳng định đã chẳng còn lại gì, vậy chẳng thà tranh thủ để lại cho cậu ấy cái ấn tượng khó quên hơn.
"Cậu ..."
Chu Thừa bị cô chọc tức bỏ đi, chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng và mùi xả vải còn lưu trong không khí.
Cảm thấy bóng lưng cũng đẹp như vậy.
Cô hít mũi một cái, nghĩ chuẩn bị trở về cũng phải đem nước giặt ở nhà đổi thành loại này mới được.
"Nữ hiệp, cậu muốn nhìn thứ bên trong lớp quần áo của mỹ nhân chúng tôi à?"
Tô Quyền lúc này hưng phấn, thuận tiện hỏi một câu.
"Đi chết đi có được hay không?", Tôn Lê vội vàng che lỗ tai của mình, đá cho Tô Quyền một cước.
"Tôn Tiểu Lê, cậu thật là lòng dạ ác độc."
Tô Quyền nhìn dấu chân in trên quần áo đồng phục của mình mà lên án.
"Là do cậu quá buồn nôn."
Tôn Lê không chút nào nể tình, hai người cứ vậy đuổi đánh nhau nháo động một hồi.
Vu Du nhìn ngắm bóng lưng của Chu Thừa, thầm nghĩ rất nhiều.
"Nghĩ gì thế?"
Tôn Lê thấy cô ngẩn người, vỗ vỗ cánh tay cô.
"Ngắm soái ca."
Cô thốt ra.
Chu Thừa bên kia nghe được câu này của cô, cây bút trong tay thiếu chút rớt xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía cô một chút, kết quả cô đang cùng Tôn Lê nói chuyện phiếm, không có chút phát giác nào.
"Xem ra cậu cũng là người hài hước."
Tôn Lê vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng cô là cái loại mỹ nhân yếu đuối, ai ngờ.
"Đến quần người ta tôi cũng tụt rồi, còn có cái gì để giải thích nữa."
Vốn tưởng chuyển đến trường mới là có thể làm lại cuộc đời, kết quả ngay ngày khai giảng đầu tiên đã làm ra loại chuyện này, xem ra đời này đã định cô chỉ có thể làm người diễn xiếc cho công chúng xem thôi.
Tôn Lê vỗ vỗ vai cô, vừa mở miệng nói đã làm cô muốn đi chết ngay lập tức.
"Đừng lo lắng, đời này còn rất dài, đúng là lúc đó rất mất mặt, nhưng tôi cảm thấy thời gian lâu dần, sau này khi nhớ lại cậu chắc chắn sẽ không còn cảm thấy xấu hổ như thế nữa, cho nên nghĩ thoáng chút."
"Ha ha", cô trợn tròn mắt, hôm nay sau khi trở về cô nhất định phải nhờ ông bô nhà mình mua cho một quyển Lịch Vạn Sự mới được, ngày mai nhất định sẽ xem giờ trước khi ra đường.
"Đừng quá bi thương, tốt xấu gì lớp chúng ta cũng còn có soái ca để ngắm."
Ánh mắt Tôn Lê quét một lượt toàn bộ lớp học, cuối cùng dừng lại khóa chặt lên người Chu Thừa.