Chương 19: Hơi ấm
Một âm vang vang lên "thanh thót" giữa bầu trời đêm , đó là một âm thanh rất quen thuộc khiến người nghe nhớ mãi , bởi vì âm thanh này chẳng ai khác ngoài Tuyết San đang điên cuồng gào thét giữa rừng :))))
"Cái giọng này......" Cậu thở dài hơi lo, rồi quay qua cánh tay đang bị cô gái nắm chặt
-Cô buông ra ._Cậu bây giờ là đang lo cho Tuyết San nên chẳng có thời gian mà đi nói chuyện tử tế được nữa
"Ai nhét cái gì đó vào miệng cô ta giùm tôi" Hắn nhức đầu ,nếu tuyết san mà có ở đây cậu thề sẽ lấy đá nhét đầu miệng cô thử xem co có la được nữa hay không
Và thế trò chơi cứ tiếp tục và âm thanh cứ vang mãi :))) nhưng rồi âm thanh cũng dừng hẳn đi , ai nấy cũng hoàn thành trò chơi ,riêng cặp của Tuyết San chưa về ,hắn và cậu bắt đầu lo lắng. Rồi trời cũng bắt đầu mưa, bóng của một ai đó chạy về đích ,nhưng chẳng thấy Tuyết san đâu
-Tuyết San mất tích rồi, đội hù ma hù cậu ấy làm cho cậu ấy sợ liền chạy đi đâu , tớ tìm mãi mà chẳng thấy cậu ấy mà trời thì càng ngày càng tối nên liền chạy về đây nhờ mọi người tìm giúp ._Cậu bạn nói thật nhanh về sự tình
Hắn và cậu lập tức chạy nhanh vào rừng , trời mưa làm cho áo họ ướt , lạnh , nhưng họ vẫn chạy.......
-Tuyết san , tuyết san , tuyết san ,..... ._tiếng la hét của hai người họ cứ lặp đi lặp lại như một bài hát lỗi nhịp
----------------------------------
Chân nó đau quá , chạy liền bị vướng té xuống , bây giờ viết thương cũ càng thêm nặng hơn máu cũng chảy từ mắt cá chân ra
"Đau quá! Là tiếng của họ" Tuyết San định la lên nhưng có lẽ không được rồi , hồi nay nó đã hét nhiều quá nén cổ họng đau rát , nó khóc , nó nhớ lại hình dáng của một người con trai một người con trai mà nó đã thầm mến từ nhỏ "đến cứu tớ" mắt nó nhoè đi rồi ngất
-Hướng này ._Người con trai chạy điên cuồng , mọi người cũng chạy theo
-Tại sao cậu lại biết ? ._Cậu bạn đồng đội của Tuyết San hỏi
-Chỉ là cảm giác , cảm giác cô ấy đang ở đây ._Người con trai cất giọng , đúng cậu tin là người con gái cậu yêu đang ở đây
-Cảm giác ? ._Có phải hay không người ấy thật sự quan tâm đến Tuyết san ? Mới có thể linh cảm được người mà cậu con trai ấy yêu ?
------------------------------------
Cảm nhận mình đang được ai đó mang đi , nó mơ mơ màng màng "Mình đang được cõng ? Vai lớn quá, thật là ấm áp ! mùi hương này , nhớ nó quá!....Phải là cậu không ?" Tuyết San ôm chặt hơn , mùi hương này là mùi mà cậu con trai mà nó yêu làm sao nó quên được,...."Nhưng mà khoan vậy tại sao lại khó hiểu như vậy , đúng vậy mọi chuyện của "hôm ấy" quả thực rất khó hiểu ?"
Bàn tay to lớn nhẹ lên trán nói "sốt rồi" sao đó vén thật cao mái của nó lên rồi nhẹ đặt đôi môi len nơi ấy.. Ấm áp quá , trong mơ màng nó lại khóc , nơi ấy nó mang một vết sẹo mờ nhỏ , là do chính người con trai này đã làm nó mang vết sẹo này cho đến giờ
-Đừng khóc ,có tôi ở bên em ._Người con trai khẽ cất tiếng chậm rãi vỗ Tuyết San từ mơ màng đi vào giấc ngủ -Ngủ ngon , bé ngoan
--------------------------------3 tiếng sau------------------------------
Đôi mắt khẽ mở ra ,người đầu tiên cô thấy là Gia Phong cậu ấy đang ngủ gật bên giường cô "Người con trai ấy là cậu sao Gia Phong nhưng tại sao đến bây giờ ở gần cậu tớ lại không nhận ra ?"