Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời Hạ ba người đuổi tới bệnh viện, ở ngoài phòng bệnh gặp Phùng Nguyên còn có hai cảnh sát khác.

Lâm Vận nghe tin Thẩm Nhất Thành ở bệnh viện thì hoảng loạn lo sợ, vừa nhìn thấy cảnh sát thì càng khẩn trương hơn.

Phùng Nguyên vội giải thích, “Trước tiên dì đừng kích động, con là bạn của Thẩm Nhất Thành, cậu ấy chỉ bị chấn thương sọ não nhẹ.”

Nghe tới câu chỉ bị chấn thương sọ não nhẹ, Thời Hạ và Lâm Vận đều thở dài nhẹ nhõm.

Thời Hạ vào phòng bệnh thì nhìn thấy Thẩm Nhất Thành yên tĩnh nằm trên giường bệnh, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, trên đầu còn quấn băng vải, nhưng bác sĩ nói không sao cả, rất nhanh cậu sẽ tỉnh lại.

“Nhất Thành vì cứu con mới bị đánh.” Phùng Nguyên nói tới đây thì có chút buồn bực, anh và Thẩm Nhất Thành đi theo Quan Đồng, ai biết được thật sự bị bọn họ theo tới hang ổ nhốt trẻ con, anh gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng hai người vẫn bị phát hiện.

Thẩm Nhất Thành thay anh ăn một gậy.

“Xin lỗi.” Phùng Nguyên ảo não dị thường, anh là một người cảnh sát không chỉ không bảo vệ tốt an toàn của người dân, vậy mà còn muốn người dân bị thương vì anh, chuyện này thật sự làm anh cảm thấy rất thất bại.

Thời Hạ nhìn thấy Phùng Nguyên thì cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra, trước kia cô mắc bệnh nằm viện, cảnh sát này có tìm cô dò hỏi chuyện của Quan Đồng, lúc ấy cô mới biết cảnh sát đang điều tra Quan Đồng, sau đó cô bị bệnh nằm viện cũng không chờ được kết quả điều tra Quan Đồng.

Thẩm Nhất Thành và Phùng Nguyên quen biết nhau?

Thời Gia Hoan nghe Phùng Nguyên nói chuyện lừa bán trẻ em thì đột nhiên nói xen vào, “Anh vừa nói người phụ nữ lừa bán trẻ em tên gì?”

Phùng Nguyên, “Quan Đồng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Quan Đồng?”

Thời Hạ và Thời Gia Hoan đồng thời bị dọa sợ.

“Không thể nào.” Thời Gia Hoan không tin.

“Đương nhiên, bây giờ chỉ kết luận bước đầu, còn có mấy tên đang bỏ trốn, trẻ em cũng chỉ tìm được hai đứa, còn một đứa còn lại thì không rõ.” Phùng Nguyên bổ sung thêm.

Thời Hạ rốt cuộc hiểu Thẩm Nhất Thành đang làm gì mấy ngày nay, cậu đã sớm biết sự tồn tại của Quan Đồng, cho nên vì tránh đi nỗi lo về sau, Thẩm Nhất Thành liền tiên hạ thủ vi cường.

Cho nên người sau lưng điều tra Quan Đồng lúc đó chắc cũng là Thẩm Nhất Thành.

Cho nên, cậu rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện vì cô?

Mà rốt cuộc có bao nhiêu chuyện bọn họ không biết về Quan Đồng này?

Thời Hạ nghĩ đến liền cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Phùng Nguyên là người tiếp xúc sâu nhất với vụ án lừa bán, hiện tại người chưa bắt hết, trẻ con cũng không tìm được hết, tất nhiên không thể chờ ở bệnh viện mà đành phải về Cục Công an trước.

Mà Thời Gia Hoan cũng bị đưa đi Cục Công an, bởi vì người bị bắt hôm nay có Quan Đồng, mà Thời Gia Hoan là người có quan hệ thân mật với Quan Đồng nên phải tiếp nhận tra hỏi.

Chỉ còn lại hai cảnh sát ở chỗ này chờ Thẩm Nhất Thành tỉnh lại để hỏi chuyện, vừa chờ thì chờ tới sáng.

Trời vừa chập sáng, Thẩm Nam Bình và ông cụ nhà họ Thẩm đã đến bệnh viện.

Thời Hạ lần đầu tiên gặp ông cụ nhà họ Thẩm, ông cụ hai mắt có thần, tinh thần quắc thước, đi đường có gió, trên người mang theo sự tráng kiện của một quân nhân.

Người hơn 70 tuổi còn khỏe mạnh hơn Thẩm Nam Bình thư sinh một chút.

Ông cụ nhìn thấy Thời Hạ chờ ở ngoài phòng bệnh thì đặt tay sau lưng, “Con là cô bạn gái nhỏ của Nhất Thành chúng ta?”

Nghe lời này, Thẩm Nam Bình nhíu mày, “Ba.”

Thời Hạ đứng lên hơi cung kính khom người với ông, “Chào ông Thẩm, con là Thời Hạ.”



Ông cụ xua tay, “Đừng sợ, ông không giống ba của Nhất Thành cổ hủ, ông và bà nội của Nhất Thành cũng bắt đầu hẹn hò lúc mười bảy tám tuổi, sau đó đi chung với nhau cả cuộc đời, Nhất Thành không giống ba nó, giống ông, cho nên, cô bé, đừng sợ, Bảo Bảo nhà ta rất si tình.”

“Ba.” Mặt của Thẩm Nam Bình lúc đỏ lúc trắng, nói mấy thứ đó trước mặt cô bé này đúng là không ra thể thống gì.

Ông cụ nhìn Thẩm Nam Bình, ông chẳng nói gì cả mà đi vào phòng bệnh.

Lâm Vận đang canh giữ bên giường bệnh, ông cụ nhìn thấy Lâm Vận lại thở dài, một nhà đang yên đang lành thì bị Thẩm Nam Bình phá hư.

Cả nhà nhà họ Thẩm đều canh giữ trong phòng bệnh của Thẩm Nhất Thành, còn gọi bác sĩ đi vào dò hỏi tình huống, Thời Hạ không có lý do gì ở trong nên luôn chờ ở bên ngoài phòng bệnh.

Nhưng từ đêm qua cho đến giữa trưa đã mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Thẩm Nhất Thành vẫn không tỉnh.

Bình thường chấn thương sọ não nhẹ sẽ có biểu hiện ý thức mơ hồ, chóng mặt, buồn nôn, mặc dù có hiện tượng hôn mê nhưng bình thường không hơn nửa tiếng.

Bác sĩ cũng cảm thấy không đúng, sau đó đẩy Thẩm Nhất Thành đi kiểm tra một lượt, nhưng vẫn giống như đêm qua, chức năng mọi mặt trong cơ thể Thẩm Nhất Thành vẫn rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì nhưng vẫn không tỉnh lại.

Trời đang nóng mà tay chân Thời Hạ lạnh như băng, cô giống như vừa vớt ra khỏi hầm băng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lý Hoàn và Bồng Dương nghe nói chuyện này thì chạy tới bệnh viện, Lý Hoàn nắm bàn tay lạnh của Thời Hạ an ủi cô, “Không sao, đừng lo, Thẩm Nhất Thành nhất định không sao, chẳng phải bác sĩ đã nói rồi sao, chỉ là chấn thương sọ não nhẹ, có lẽ đầu óc của Thẩm Nhất Thành quá thông minh, một khi chấn thương thì phản ứng mãnh liệt hơn người bình thường.”

Thời Hạ biết Lý Hoàn đang an ủi cô, cô cười cười với cô ấy, vỗ vỗ tay cô ấy, “Tôi không sao.”

Mãi cho đến buổi tối, Thẩm Nhất Thành vẫn không tỉnh, bác sĩ cũng có chút luống cuống, trước nay bọn họ chưa gặp qua tình huống này, bác sĩ các khoa chuẩn đoán lại cho Thẩm Nhất Thành nhưng vẫn không ra đầu mối.

Ông cụ nhanh chóng quyết định nói cả đêm chuyển viện cho Thẩm Nhất Thành, bệnh viện chưa nói lời thứ hai đã lập tức sắp xếp xe.

Thời Hạ đứng ở cửa bệnh viện nhìn xe rời đi, cô đi tới cửa nhà xác.

Ngày tháng Tám oi bức, ngay cả trong không khí cũng là cảm giác hít thở không thông.

Thời Hạ nhìn hành lang sâu thẳm kia, trong lòng yên tĩnh như một giếng cổ không gợn sóng.

Nơi này là chỗ năm đó cô chia ly với Thẩm Nhất Thành.

Cô sống trên đời này chưa được ba mươi năm, nhưng lại trải qua chia ly với đoàn tụ của đời người một lần.

*

Thời Hạ bắt xe về nhà, đã hơn 7 giờ mà trời còn rất sáng, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp kính chiếu vào nhà, Thời Gia Hoan ngồi trên sô pha hút từng điếu thuốc, trong nhà sương khói lượn lờ.

“Nhất Thành tỉnh chưa?” Thời Gia Hoan khàn giọng hỏi.

Thời Hạ lắc đầu, “Chưa.”

Thời Gia Hoan nhíu mày, “Không phải nói là chấn thương sọ não nhẹ sao? Sao còn chưa tỉnh?”

Thời Hạ lại lắc đầu, “Không biết, nhà họ Thẩm chuyển anh ấy tới bệnh viện thành phố kế bên rồi.”

“Con… Sao con không đi?”

Thời Hạ cười cười với ông, “Về nấu cơm cho ba.”

Thời Gia Hoan cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng ông lại không biết không đúng chỗ nào, hiện tại trong lòng ông rất loạn, ông vừa ra khỏi Cục Công an, tuy Cục Công an không nói rõ, nhưng ông cũng có thể đoán được Quan Đồng không thể không dính líu đến vụ án lừa bán trẻ con dọa sợ Cẩm Thành lần này.

Nghĩ tới đây, Thời Gia Hoan chỉ cảm thấy sợ hãi, trong lòng là cảm giác tức giận nói không rõ.

Thời Hạ đi vào phòng bếp, cô rửa rau, xắt rau, xào rau rất bình tĩnh.



Ba món mặn một tô canh, đều là món Thời Gia Hoan thích ăn.

Thời Gia Hoan ngồi trước bàn cơm cười khổ, đứa con gái này, ông nợ cô quá nhiều. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời Hạ gắp đồ ăn vào chén của Thời Gia Hoan, “Ba, cảm ơn ba.”

“Ừm?” Thời Gia Hoan ngẩng đầu nhìn Thời Hạ, “Sao khi không lại nói vậy?”

“Ba, con biết mấy năm nay, ba là một người đàn ông nuôi nấng con không dễ, vừa phải kiếm tiền vừa phải nuôi gia đình, thật sự cảm ơn ba.”

Hai người có chút trầm mặc ăn bữa cơm này, buổi tối trước khi đi ngủ, Thời Hạ đứng ở cửa phòng Thời Gia Hoan nhẹ nhàng nói, “Ba, ngày mai con đi bệnh viện thành phố kế bên thăm Thẩm Nhất Thành, có lẽ sẽ ở đó mấy ngày, tự ba phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Được, tự con chú ý an toàn.” Thời Gia Hoan biết Thời Hạ lo cho Thẩm Nhất Thành, ông cũng không cảm thấy có chuyện gì không ổn.

Thời Hạ cười cười với ông, cô duỗi tay ôm cô, “Ba, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, Hạ Hạ.”

*

Sáng sớm hôm sau, Thời Hạ ngồi trên xe ô tô đi thành phố kế bên, ba tiếng sau, cô tới bệnh viện lớn nhất của thành phố kế bên.

Thời Hạ đứng ở cửa bệnh viện nhìn vách tường có chút loang lổ kia, khóe miệng nhịn không được cười khổ, vòng đi vòng lại thì ra lại về chỗ này.

Rất nhiều năm sau, cô sẽ vì bệnh thận vào bệnh viện này, trên sân thượng của bệnh viện này gặp lại Thẩm Nhất Thành.

Năm ngày rồi Thẩm Nhất Thành vẫn chưa tỉnh, bác sĩ trong bệnh viện đã vô số lần kiểm tra cho cậu, đều không có ngoại lệ, bình thường, bình thường, cực kỳ bình thường.

Nhưng có bình thường đi nữa vẫn không tỉnh lại.

Thẩm Nhất Thành hôn mê bao nhiêu ngày, Thời Hạ chờ ở ngoài phòng bệnh bấy nhiêu ngày, Lâm Vận vì lo cho Thẩm Nhất Thành, mới ngắn ngủn mấy ngày đã gầy một vòng lớn.

Thời Hạ cho tiệm nhỏ cơm bên cạnh bệnh viện một số tiền, ngày nào cũng sắc thuốc cho Lâm Vận ở đó, sau đó mang thuốc đến bệnh viện cho Lâm Vận uống.

Nếu vì Thẩm Nhất Thành, nếu Lâm Vận bị bệnh gì nữa, vậy chẳng phải cô và Thẩm Nhất Thành xem như phí công vô ích sao.

So với lo lắng lo âu của người nhà họ Thẩm, biểu hiện của Thời Hạ rất bình tĩnh, bình tĩnh khác hẳn người thường.

Tra không ra nguyên nhân, chỉ có thể chờ, chỉ là không biết chờ đến ngày nào mà thôi.

Thời gian ở bệnh viện dường như không phân biệt ngày đêm, Thời Hạ dường như về lại khoảng thời gian bị bệnh một mình nằm trên giường bệnh nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, không biết khi nào nhắm mắt lại sẽ không mở ra nữa.

Nói đến cùng, Thẩm Nhất Thành vẫn bị cô liên lụy.

Cũng không biết đợi đến ngày thứ mấy, một buổi chiều nào đó, lúc Thẩm Nam Bình và ông cụ tới thăm Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy Lâm Vận thì cười gọi một tiếng “Mẹ”.

Mọi người đều rất mừng rỡ đi gọi bác sĩ trước, bác sĩ rất nhanh đã tới đây, nhưng Thẩm Nhất Thành lại nhắm hai mắt lại, chỉ không ngừng kêu, “Hạ Hạ, Hạ Hạ”

Lâm Vận vội kêu Thời Hạ đang chờ ở hành lang đi vào.

Thời Hạ cầm tay Thẩm Nhất Thành, “Em ở đây, Thẩm Nhất Thành, em là Thời Hạ.”

Cái tay kia gắt gao bắt lấy cô, tựa như muốn liều mạng mở to mắt nhìn cô, rồi lại không mở được mà cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng có hơi mà không có sức nỉ non, “Hạ Hạ, em sợ không?”

Thời Hạ tới gần bên tai cậu, nhẹ giọng nói, “Thẩm Nhất Thành, em không sợ.”

Không biết Thẩm Nhất Thành có nghe Thời Hạ nói hay không, khóe miệng như hơi nhếch lên, “Hạ Hạ, đừng sợ.”

Thời Hạ cười rồi móc một cái trong lòng bàn tay cậu, “Thẩm Nhất Thành, em không sợ, hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết, đây là anh nói.”
« Chương TrướcChương Tiếp »