- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng
- Chương 47
Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng
Chương 47
Mùng ba Tết vừa lúc bắt kịp lễ tình nhân, sáng sớm Thẩm Nhất Thành đã gọi điện thoại hẹn Thời Hạ đi xem phim.
Thời Hạ vốn muốn lờ Thẩm Nhất Thành hai ngày, đàn ông không thể chiều, nếu không càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Nhưng nghe giọng nói của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ lại mềm lòng, dù sao người này cũng là Thẩm Nhất Thành, cô không bỏ được.
Trải qua nhiều năm chia lìa như vậy, ở một thời không khác gặp gỡ một lần nữa, sao Thời Hạ có thể lãng phí thời gian trong mấy cuộc đấu đọ hơi nhau chứ.
Thẩm Nhất Thành mặc một cái áo phao đỏ rực, quần jean màu xanh biển, giày thể thao màu đen, trên cổ choàng một cái khăn quàng cổ màu đen.
Ăn mặc kiểu này thật là…
Chợt vừa nhìn, rất đẹp.
Lại nhìn lần nữa, thực sự điển trai.
Thời Hạ nhìn thoáng qua bản thân mặc đồ khiêm tốn, yên lặng lướt qua Thẩm Nhất Thành đi về trước.
Thẩm Nhất Thành đuổi theo dắt tay cô, “Còn giận à?”
Thời Hạ nhanh chóng hất tay cậu, trái phải nhìn nhìn, nhỏ giọng nói, “Còn trong tiểu khu, anh chú ý ảnh hưởng chút.”
Thẩm Nhất Thành nhún vai, hẹn hò mà như làm cách mạng vậy.
Thẩm Nhất Thành hiếm khi nghe lời, đi ra tiểu khu không bao xa thì nhanh chóng nắm tay Thời Hạ cất vào túi.
Thời Hạ mím môi, trong mắt mang theo ý cười.
Hai người nắm tay đi trên đường, mùng ba Tết, người trên đường đã rất nhiều, hơn nữa hôm nay là lễ tình nhân thì càng nhiều người hơn.
Bầu không khí tết trên đường vẫn nhiều như cũ, khắp nơi đều là đèn l*иg màu đỏ, đủ loại đèn màu nhỏ treo trên cây, ven đường có cửa hàng mở, “Tôi chúc cậu phát tài tôi chúc cậu giỏi giang điều tốt nhất mời đến điều không tốt mời đi oh lễ nhiều không có gì lạ tôi chúc con gái khắp thiên hạ gả cho chàng trai tốt hai cái miệng nhỏ vĩnh viễn ở chung với nhau”
Nghe lời bài hát đó, Thời Hạ nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Lưu Đức Hoa, rất nhiều năm về sau, lúc Tết đến, mấy phố lớn hẻm nhỏ mở nhiều nhất vẫn là bài hát này.
Thẩm Nhất Thành chọn bộ phim này rất chán, Thời Hạ nhớ rõ bộ phim này, lúc học cấp 3 được PR rất nhiều, rất nhiều học sinh đều thảo luận, nhưng nội dung thật sự không dám khen.
Nhưng dù vậy, Thời Hạ vẫn xem ngon lành.
Lúc học cấp 3, Thời Hạ rất ít khi xem phim, cũng không cảm thấy hứng thú với bát quái của mấy ngôi sao, sau này trong nhà xảy ra chuyện, ngay cả ăn ở cũng là vấn đề, xem phim càng là một chuyện đặc biệt xa xỉ.
Cho nên ngồi ở rạp chiếu phim xem phim đối với Thời Hạ mà nói thật ra là một chuyện rất mới mẻ.
Nhưng người ngồi bên cạnh hiển nhiên không nghĩ như vậy, đôi mắt người kia gần như không nhìn trên màn hình một giây nào, toàn bộ hành trình đều nhìn chằm chằm người khác.
Thỉnh thoảng nhét khoai tây chiên vào miệng Thời Hạ, hoặc là tự đút cô uống một ngụm Coca, phục vụ chu đáo lại ân cần.
Tầm mắt của Thời Hạ liên tiếp bị tay cậu ngăn cản, rốt cuộc nhịn không được nữa, “Thẩm Nhất Thành, anh tới xem phim hả?”
Thẩm Nhất Thành thành thật lắc đầu, “Không phải, là tới xem em.”
Câu trả lời thanh thuần không vờ vịt như thế, Thời Hạ muốn cho cậu một trăm điểm.
Thẩm Nhất Thành, “Thời Hạ, thật ra anh xem phim này rồi.”
“Ừm?” Thời Hạ có chút bất ngờ, “Xem khi nào?” Thẩm Nhất Thành không giống một người thích đến rạp chiếu phim xem phim mà.
“Rất nhiều năm trước kia, một người, hai vé.”
Một người ngồi ở rạp chiếu phim, bóng người đan chéo náo nhiệt ồn ào, bên cạnh cậu vĩnh viễn trống một vị trí, cậu lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, vứt lại trần thế phức tạp tưởng tượng cô ngồi bên cạnh cậu, hai người cùng nhau xem một bộ phim, cậu vô số lần quay đầu nhìn cô, mà cô lẳng lặng cười với cậu.
Như một giấc mộng, một giấc mộng đẹp ngắn ngủi.
Âm thanh phim rất lớn, đến một chỗ vui, rạp chiếu phim cười vang lên, tầm mắt Thời Hạ dừng trên màn hình, theo tiếng cười của mọi người, Thời Hạ lại không cười.
Rất lâu sau, Thời Hạ mới chậm rãi nhìn Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành cũng đang nhìn cô.
Tầm mắt cậu giấu trong bóng đêm, nhìn không rõ.
“Chắc là từ lúc này, anh thường mua hai tấm vé, sau đó một mình tới rạp chiếu phim xem một bộ phim, thói quen này luôn bảo trì rất nhiều năm.”
Thời Hạ không hỏi vì sao cậu mua hai vé lại một mình tới rạp chiếu phim.
Loại vấn đề này hỏi ra, Thời Hạ không chút nghi ngờ Thẩm Nhất Thành sẽ bóp chết cô.
“Thẩm Nhất Thành, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt sao?”
Thẩm Nhất Thành, một đoạn tình cảm không có bất cứ đáp lại gì như vậy, vì sao cậu phải chấp nhất như vậy?
“Mệt?” Thẩm Nhất Thành thấp giọng cười một tiếng, trong giọng nói mang theo chút chua xót không dễ phát hiện, “Thời Hạ, em không chân chính động lòng với một người, cho nên em không hiểu.”
Không chân chính động lòng với một người?
Thời Hạ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cậu cúi đầu, lông mi hơi rung động trong ánh đèn lập loè, Thời Hạ chớt nhớ tới người đàn ông phong trần mệt mỏi mở cửa trên sân thượng bệnh viện.
Giờ phút này, Thời Hạ mới có một loại cảm giác chân thật, người này là Thẩm Nhất Thành, là người đàn ông thế sự xoay vần.
Thời Hạ nhìn màn hình, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ.
Mấy năm nay cô bị sinh hoạt áp bách, có thể tồn tại đã không tồi rồi, nào còn tâm tư suy xét cái gì mà tình yêu nam nữ chứ.
Nếu năm đó sau khi Thẩm Nhất Thành rời đi, Thời Gia Hoan không phá sản, sinh hoạt của cô như cũ giống hiện tại vô ưu vô lo, vậy cô có thể kết hôn sinh con rồi quên đi Thẩm Nhất Thành không?
Bộ phim trên màn hình, nữ chính kéo vali bất chấp tất cả lên xe lửa, “Em muốn đi tìm anh, bất luận như thế nào đi nữa, em phải cho bản thân một lời giải thích.”
Thời Hạ rũ mắt, nhịn không được cười một tiếng.
Thời Hạ trong lúc hoảng hốt như nhớ lại hạt cát trong dòng sông ký ức đã phủ đầy
bụi.
Lúc học năm tư đại học, trường học yêu cầu mọi người tự tìm chỗ thực tập, Thời Hạ nộp một phần lý lịch cá nhân trên mạng, một thành phố cách chỗ mình ở mấy ngàn km. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Thời Hạ không biết để quên một người cần bao lâu.
Thời Hạ chỉ biết, cô dùng bốn năm cũng không quên được Thẩm Nhất Thành.
Nếu, khi đó, Thời Gia Hoan không phá sản, không đòi chết đòi sống, có lẽ Thời Hạ đã đi đến thành phố cậu sống, giống nữ chính trong phim vậy, cho bản thân một lời giải thích.
Cuộc sống chính là như vậy, tràn ngập những việc không biết, cậu rành mạch quy hoạch tất cả mọi chuyện cho chính mình trên tập, nhưng kết cục cũng không đánh lại ba chữ ‘ngoài ý muốn’.
Thời Hạ biết rõ Thẩm Nhất Thành nói những lời này vì làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn rớt vào cái bẫy của cậu, giống như cậu kỳ vọng, đau đớn khó nhịn trong lòng.
Thẩm Nhất Thành đợi hồi lâu cũng không thấy Thời Hạ nói chuyện, không khỏi nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Thời Hạ xem phim, vẻ mặt bình tĩnh.
Thẩm Nhất Thành không khỏi hơi nhíu mày.
Có phải cậu dùng sức hơi quá không.
“Anh thích em, chưa bao giờ cần đáp lại, chỉ cần có thể đi theo sau em, yên lặng nhìn em thì anh đã cảm thấy mãn nguyện.”
Nam phụ nhìn nữ chính thâm tình nói làm người khác cảm động.
Nữ chính liên tục chảy nước mắt, không kiềm được nói, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi”
Nam phụ ôn nhu lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc, chỉ cần em vui vẻ đó là hạnh phúc lớn nhất của anh.”
Tiếng khụt khịt vang lên trong rạp chiếu phim hết đợt này đến đợt khác.
Thẩm Nhất Thành nhịn không được mắng một câu, “Ngu ngốc!”
Thời Hạ nhìn cậu, “Sao thế, anh không cảm động sao?”
Thẩm Nhất Thành tựa lưng vào ghế, lạnh giọng nói, “Trả giá bao nhiêu tình yêu tất nhiên phải thu về bấy nhiêu tình yêu, chỉ trả giá không cần đáp lại đều là ngu ngốc.”
Thời Hạ nhịn không được cười một chút, tiến đến trước mặt cậu hôn lên khóe miệng cậu.
Thẩm Nhất Thành ngẩn ra, lúc phản ứng lại thì ôm lấy Thời Hạ vào ngực chống cằm lên lỗ tai cô, “Thời Hạ, anh yêu em nhiều năm như vậy, cùng em đồng sinh cộng tử, cũng không phải không cần đáp lại, ngược lại, anh muốn đặc biệt đặc biệt nhiều”
“Vậy anh muốn gì?”
Cậu muốn gì?
Cậu nhớ mấy năm đó cậu muốn cô đến mức phát cuồng, nghĩ nếu có một ngày có được cô, nhất định phải bảo cô bồi thường cậu tương tư nhiều năm như vậy.
Nhưng thật sự chờ đến giờ phút này, lời nói đến cổ họng lại nghẹn lại.
Thẩm Nhất Thành suy nghĩ thật lâu mới thở dài, “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh không cầu gì cả.”
Phim đã chiếu xong, đèn sáng lên, mọi người bắt đầu ra khỏi rạp.
Thời Hạ ngẩng đầu từ lòng ngực Thẩm Nhất Thành, “Thẩm Nhất Thành, muốn đi thuê phòng không?”
Thẩm Nhất Thành nhìn chằm chằm Thời Hạ nửa ngày, “Em nói gì?”
Thời Hạ đỏ bừng mặt lại không trốn tránh, từng câu từng chữ rõ ràng dị thường, “Thẩm Nhất Thành, muốn đi thuê phòng không?”
Thẩm Nhất Thành híp đôi mắt, thật lâu mới chậm rì rì nói một câu, “Thời Hạ, em nói thật với anh, có phải em và cậu ta lên giường rồi không?”
Bất luận như thế nào đi nữa, người kia cũng là Thẩm Nhất Thành, không ai hiểu cậu hơn chính cậu, chỉ cần có cơ hội, cậu tuyệt đối không chút do dự ăn sạch sẽ Thời Hạ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Nhất Thành như đánh đổ lu giấm, cái lu đó đúng là chua quá đi!
Thời Hạ đã nhịn cậu rất lâu rồi, lúc này không thể nhịn được nữa, thuận tay lật ngược cái hộp chụp lên đầu Thẩm Nhất Thành.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng
- Chương 47