Chương 12

Buổi sáng hôm sau của cái "sự kiện" xấu hổ đó. Cô vừa bước ra khỏi cửa đã thấy cậu đứng chờ.

- Cho cậu!

- Của cậu!

Cả hai đồng thanh lên tiếng, đưa tay nhận lấy đồ của đối phương. Cô đưa trả cậu cái áo thể dục đã giặt sạch hôm qua, còn cậu đưa cô một bình giữ ấm, trong đó có sữa tươi nóng còn bốc khói ngây ngút.

- A!! Sao lại là sữa nóng? Tớ chỉ thích uống sữa ướp lạnh thôi - cô nhăn mặt nói.

- Không cho uống, mấy ngày này cậu chỉ có thể ăn uống đồ nóng hoặc ấm thôi, biết chưa?

- Biết rồi - cô bĩu môi nhưng vẫn gật đầu nghe theo, cô biết là cậu cố ý chuẩn bị vì cô. Hôm qua mẹ Thẫm cũng dặn trong những "ngày đó" không nên ăn uống đồ lạnh nếu không sẽ càng đau bụng, ai ngờ cô chưa kịp nhớ thì cậu đã nhắc. Hai người lên xe đi đến trường.

- Nhiên! Hôm nay cậu đem theo đồ ăn trưa gì?

- À.. là thịt sườn nướng cùng trứng chiên a!

- Lát đổi với tớ, của tớ là xu hào xào thịt bằm cùng với canh đậu. Không nên ăn nhiều đồ chiên nướng bây giờ.

- Tại sao a!!? Không thích xu hào - cô nhỏ giọng kháng nghị.

- Ngoan, cái đó tốt cho tiêu hóa hơn, ráng chịu mấy ngày thôi, sau đó tớ dẫn cậu đi ăn ngon - cậu nhẹ giọng dụ dỗ.

Cô im lặng ngầm đồng ý vì biết cậu chỉ vì sợ cô không thoải mái nên mới cấm đoán nhiều thứ như thế. Đang ngó nghiêng ngắm phong cảnh dọc đường thì cô liếc thấy quả bóng rổ cậu treo trước xe. Cô biết Hàn Dực rất thích bóng rổ, nếu không cần giúp cô ôn bài, cậu thường xuyên cùng bạn học chơi bóng vào giờ ra chơi.

- Dực, cậu chơi bóng rổ giỏi vậy, sao không xin vào đội tuyển của trường? Sẽ được đi thi đấu a!

- Tớ cũng muốn, nhưng đội tuyển trường chỉ nhận học sinh lớp 9 thôi. Tớ không quen biết đàn anh nào nên cũng không xin vào được - cậu bình thản trả lời, tuy cậu rất muốn vào đội tuyển chơi nhưng cậu vẫn không muốn đi xin xỏ đàn anh lớp trên.

- Ồ! Vậy thì đợi năm sau vậy - cô vừa cười vừa kích lệ.

Hai người sau khi gửi xe xong thì bước vào lớp, vừa ngồi xuống thì bạn Hồ Bảo trên tay cầm 2 ly nước bước tới.

- An Nhiên! Hôm qua nghe nói cậu không khỏe, đã đỡ hơn chưa? Sáng nay tớ và Vỹ Yên có mua nước mận ngào đường cậu thích, ly này của cậu.

- A!! Tớ thèm nó bữa giờ, cảm ơn nha! - cô chưa kịp đưa tay nhận thì ly nước đã bị giật đi.

- Nhiên! Không cho uống, uống sữa! - cậu giật ly nước trả về cho Hồ Bảo.

- Dực ác ma! - cô bĩu môi nhưng vẫn nghe theo, chỉ đành lưu luyến nhìn ly nước mận yêu thích rồi cầm bình sữa nóng lên uống.

- Còn cậu, còn đưa mấy cái nước này cho Nhiên thì đi mà trực nhật lớp cả tuần - cậu nhìn sang Hồ Bảo nhăn mặt hâm dọa.

- Đừng mà lớp phó đại ca... tớ sẽ không bao giờ mua cho An Nhiên nữa. Tha cho tớ a! - Hồ Bảo mếu máo xin tha.

Thế là bạn học Thẫm được cách ly an toàn khỏi tất cả đồ ăn có hại. Tuy thân thể rất thoải mái nhưng trong lòng rất bi thương, buồn rầu trải qua 5 ngày "khó khăn"đầu tiên của tuổi thiếu nữ.

-------------

- Bạn nữ A: Hàn Dực chơi bóng nhìn thật oách!

- Bạn nữ F: Phải, phải! Bạn ấy thật tuấn tú, không biết đã có bạn gái chưa a!!? Hàn Dực, cố lên!

- Bạn nữ Z: Cố lên! Cố lên! Hàn Dực!

. . . . . .

. . . .

. . hàng loạt tiếng reo hò cổ vũ của nhóm nữ sinh vay xung quanh xem Hàn Dực chơi bóng rổ.

- Xỳ! Ồn ào chết đi được! - Thẫm An Nhiên bĩu môi nhìn theo bóng dáng đang chạy nhảy giữa sân... "Hừ! Ai mượn cậu chơi hay như thế chứ!" - cô bực bội nghĩ rồi cầm theo bình nước bỏ đi.

"Hmm.. chạy nhiều như thế chắc lát sẽ khát nước đi!!? Tớ lại phải đi lấy nước cho cậu, Dực thối!" - lòng cô hậm hực nhưng vẫn kiên nhẫn đứng lấy đầy bình nước cho cậu. Đang miên mang suy nghĩ thì có một bóng người đi tới.

- Xin Chào!

- A!!? Anh là? - cô khó hiểu ngước nhìn người con trai vừa đến.

- Anh là Ngô Tử Đằng, là học sinh lớp 9, em chắc là Thẫm An Nhiên, học muội đi!? - anh nhìn cô mỉm cười giới thiệu.

- Thì ra là đàn anh, anh biết em sao?

- Ừ thì có chút.. em là hoa khôi của khối mà, quả thật không sai!

- Làm.. làm gì có, chỉ là bạn bè chọc ghẹo thôi! - cô đỏ mặt cúi đầu. Tuy cô biết có nhiều nam sinh mến mộ mình, nhưng chắc vì thường có Hàn Dực bên cạnh nên ít có ai trực tiếp thổ lộ với cô, bây giờ bất ngờ được khen ngợi, cô đương nhiên cảm thấy có chút bối rối.

- Hì.. lúc nãy anh thấy em đứng xem bóng rổ, em thích bóng rổ sao?

- À.. không phải đặc biệt, nhưng em có một người bạn thật thích chơi, còn rất muốn vào đội tuyển của trường.

- Ồ...! Học sinh lớp 8 thường thì không được gia nhập... - Ngô Tử Đằng kéo dài âm thanh, cố ý để cô chờ mong.

- "Thường thì"? Nghĩa là vẫn có khả năng phải không anh? - mắt cô sáng ngời nhìn anh.

- Ừm.. cũng có, chắc là anh sẽ giúp được em đi - nhìn thấy cô cười, tim anh đập thình thịch.

- Vậy.. vậy có thể không? Bạn em tên Hàn Dực, cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi! - cô háo hức níu lấy ống tay áo của anh, rất mong anh có thể giúp Hàn Dực vào đội tuyển.

- Có thể! Chỉ là.. dạo này anh đang bận rộn ghi chép tài liệu giúp cô giáo, sẽ khó có thời gian giúp bạn em - anh giả bộ tỏ vẻ khó xử.

- Em! Em có thể phụ anh, nếu chỉ là ghi chép, em có thể giúp a! - cô ngơ ngác sập bẫy.

- Được! Vậy giờ tan học thứ 6 hàng tuần, anh đợi em ở thư viện, còn việc của bạn em, chắc tuần sau là được, anh sẽ nhờ người đến nói với cậu ấy.

- Thật tốt! Cảm ơn anh, Tử Đằng! Vậy em về lớp trước! - cô vui vẻ muốn nhanh chạy về báo tin tốt với Hàn Dực.

- Ừm.. tạm biệt An Nhiên - anh mỉm cười nhìn theo bóng dáng nhỏ chạy đi, hài lòng với kết quả đạt được rồi cũng quay về lớp.

----------

Thẫm An Nhiên cầm bình nước chạy nhanh trở về khu bóng rổ, nhìn thấy mọi người đã chơi xong, Hàn Dực đang được các bạn nữ vay quanh nhưng ánh mắt vẫn đang ngó nghiêng tìm cô.

- Nhiên! - cậu gọi lớn, hướng cô vẫy tay, ý bảo cô tới đây.

Các bạn nữ nãy giờ vẫn đang đưa khăn giấy cùng nước uống cho Hàn Dực, cậu không chịu nhận, chỉ chăm chú tìm kiếm xung quanh, giờ lại thấy Thẫm An Nhiên đi tới, nên mất hứng tản đi.

- Nãy giờ cậu chạy đi đâu? Cho tớ nước, tớ khát! - cậu thấy cô vừa mới chạy từ chỗ khác về, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, cậu tự nhiên đưa tay muốn lau bớt đi mồ hôi cho cô.

- Đừng! Tay cậu còn ướt hơn! Không phải có nhiều bạn nữ đưa nước cho cậu sao? - cô nhíu mày tránh né bàn tay cậu.

- Tớ không uống, tớ chỉ chờ cậu!

- Khó hầu hạ! - miệng thì mắng nhưng lòng cô rất vui vẻ, tay từ phía sau đưa bình nước tới cho cậu.

Cậu nhận lấy, vừa uống vừa đưa tay lau mồ hôi cho cô, tuy biết sẽ không khô ráo hơn là mấy, nhưng vẫn là muốn chạm vào cô. Cô cũng thản nhiên đứng nhìn cậu, để mặc cậu vuốt vuốt trán mình.

- À!! Tớ có một tin vui cho cậu - cô vui vẻ hướng cậu khoe khoang.

- ???!

- Cậu sắp được vào đội tuyển bóng rổ của trường a!

- Sao cậu biết? Cậu đã làm gì rồi? - cậu nghi hoặc nhìn cô, không biết cô lại bày trò quỷ gì.

- Tớ không làm gì! Lúc nãy thấy các đàn anh lớp trên đứng nhìn cậu chơi bóng rổ, còn nghe được họ khen cậu chơi hay, tớ nghĩ họ sẽ mời cậu vào đội tuyển - cô bình thản viện một lý do, cô không muốn Hàn Dực biết cô đi nhờ vã đàn anh khóa trên, còn là người mới quen biết nữa chứ.

- Xỳ! Cậu tưởng chỉ mình tớ chơi hay à.. đừng tinh quái nữa! Ngốc! - cậu phì cười nhìn cô, nhéo nhéo đôi má hơi ửng đỏ vì nắng của cô.

- Hừm.. cậu cứ chờ xem! Nhưng nếu tớ nói đúng, cậu phải mời tớ đi công viên giải trí chơi! - mặt cô kiêu ngạo hướng cậu vòi vĩnh.

- Được! - cậu sủng nịch nhìn cô, người từ từ xoay nhẹ, như vô tình đứng về phía mặt trời, trở thành cây dù che nắng cho cô. Thật ra dù cô đúng hay sai, chỉ cần cô nói, cậu cũng sẽ dẫn cô đi chơi.