Tắm rửa sạch sẽ xong, ngồi ở ngoài xem TV, lấy điện thoại di động cả ngày hôm nay chưa đυ.ng tới ra xem, trên điện thoại có tin nhắn báo đến từ 10086, là tin nhắn nạp tiền thành công.
Lâm Hạo nhìn màn hình điện thoại, khóe môi hơi nhếch nhếch. Soạn lại một cái tin chỉ vỏn vẹn là chữ: Cảm tạ
Người nhận là Lý Nghị.
Sau khi điện thoại báo đã gửi tin nhắn thành công, Lâm Hạo gập lại điện thoại, nhìn Tống Huy Nhu ở bên cạnh hỏi "Cô mấy giờ đi ngủ?"
"Chín giờ"
Trên TV chiếu một bộ phim Hồng Kong bối cảnh vào thập niên 90, lúc phim hết là vừa vặn đúng chín giờ. Hai vị lão nhân gia ở bên ngoài hóng gió cũng đã vào phòng, chuẩn bị đi ngủ.
Lâm Hạo trở về phòng, mở laptop ngày hôm nay đã sạc đầy điện ra, ngón tay ở trên bàn phím gõ gõ.
Khoảng gần 11 giờ, liền tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ. Có lẽ do uống nhiều nước nên có hơi muốn đi WC. Có điều khi Lâm Hạo nghĩ tới cái chuồng heo xây bên cạnh nhà vệ sinh, thật chẳng muốn đi chút nào.
Nhưng mà nhịn cả một buổi tối chắc nhịn không nổi, cắn răng, vẫn là đành phải đi.
Cũng may là bản thân có mang theo một cái đèn pin, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra, đến nhà chính, nhìn theo ánh sáng đèn pin chiếu đến thì thấy một người đang nắm bên bàn ăn. Lâm Hạo lúc đầu sợ hết hồn, sau nhìn rõ lại dó là Tống Huy Nhu mới thấy nhẹ nhõm
Lâm Hạo bước tới, vỗ vỗ cô, Tống Huy Nhu tỉnh lại, bị đánh thức đột ngột như vậy cũng không nóng này, một tay chống mình ngồi dậy, hơi ngạc nhiên nhìn anh "Ca?"
Lâm Hạo hạ thấp giọng hỏi "Sao không về giường ngủ?"
Bị hỏi tới chuyện này, Tống Huy Nhu có hơi ngần ngừ một chút "Em ngủ ở đây cũng rất tốt"
Nghe cô trả lời như vậy, nhìn thấy trên người cô chỉ đắp mỗi một tấm chăn đơn bạc, Lâm Hạo mới hiểu ra nguyên nhân vì sao. Căn phòng hiện tại anh đang ở chính là phòng của Tống Huy Nhu, cô nhường phòng mình lại cho anh, bản thân lại ra ngoài ngủ, dùng vài băng ghế ghép lại làm giường.
Lâm Hạo nghiêm mặt nói "Quay về phòng ngủ đi"
"Ca, không cần đâu, em ngủ vậy cũng được mà"
"Đừng có nói nhảm, đợi lát nữa vào ngủ chung với tôi" Anh đứng thẳng người lên, nhìn Tống Huy Nhu hất đầu "Tôi tính đi vệ sinh, cô về phòng trước đi?"
Tống Huy Nhu nhảy xuống "giường", mang dép vào "Em đi cùng với anh"
Hai người mở cửa đi ra, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, tiếng côn trùng rả rích nghe rất rõ ràng. Dãy núi dối điện tối om om một mảng, dựa vào trăng tròn trên bầu trời có thể nhìn rõ đường viền núi.
Trong chuồng heo lâu lâu truyền ra tiếng ngáy. Tống Huy Nhu cầm đèn pin đứng chờ ở bên ngoài, quay lưng lại cầm đèn pin chiếu vào nhà vệ sinh. Ánh sáng từ đèn pin qua khe hở trên vách có thể làm bên trong sáng một chút.
Lâm Hạo nhanh chóng giải quyết xong, từ nhà vệ sinh đi ra. "Đưa đây tôi chiếu cho cô, vào đi"
"Dạ" Tống Huy Nhu đưa đèn pin cho Lâm Hạo rồi đi vào nhà vệ sinh.
Xong xuôi thì hai người trở về nhà, Tống Huy Nhu còn muốn tiếp tục ngủ ở nhà chính nhưng bị Lâm Hạo kéo lại "Vào phòng ngủ đi"
Tống Huy Nhu thực ra không phải là sợ ngủ cùng giường với Lâm Hạo, cô là sợ Lâm Hạo thấy không thoải mái, dù sao thì anh cũng là dân thành phố.
Nhà Tống gia có ba gian phòng ngủ, hai vị lão nhân gia ngủ một phòng, hai phòng còn lại hồi dầu là dành cho hai đứa con, một trai một gái, con trai lớn lên lấy vợ thì ra ngoài ở nhà riêng, con gái đi lấy chồng chẳng khác nào bát nước đổ đi. Còn cha mẹ Tống Huy Nhu, đi ra ngoài làm việc. Trong nhà giờ cũng chỉ còn sót lại hai ông bà già với đứa cháu.
Phòng Lâm Hạo đang ở là phòng của Tống Huy Nhu, trong nhà còn một phòng nữa nhưng không có giường vì không có ai ở, để lâu nên dùng phòng đó làm nhà kho, cất trữ lúa thóc, khoai lang, dưa muối, bàn thờ, xếp đầy cả gian phòng.
Tống Huy Nhu theo Lâm Hạo vào phòng, Lâm Hạo để cô ngủ trên giường, còn mình trải chiếu xuống đất ngủ.
Tống Huy Nhu nói "Ca, anh ngủ trên giường đi, buổi sáng em dậy sớm lắm, sợ làm anh thức"
"Bình thường mấy giờ cô rời giường?"
"Sáu giờ"
Lâm Hạo ".."
“Vậy cô nằm bên ngoài giường đi. Đừng nằm dưới đất” Lâm Hạo nói xong thì im lặng vào bên trong ngủ. Tống Huy Ngu thấy vậy đành lên giường.
Hai người sau khi nằm xuống thì ở giữa còn trống một khoảng rất lớn, hiến nhiên là do Tống Huy Nhu chỉ nằm một chút ở mép giường.
Lâm Hạo đưa tay vỗ vỗ vào giữa "Xích vào trong đi"
Tống Huy Nhu nghe lời nhích vào trong nhưng mà lại chỉ nhích vào có một chút.
Lâm Hạo hỏi "Cô sợ tôi làm gì với cô đúng không?"
"Da không có" Cô lập tức đáp.
"Vậy cô nằm cách xa tôi như thế làm gì?"
"Em, em ngủ ở ngoài, chỗ này là được rồi" Tống Huy Nhu nói.
"Đừng có ngã xuống đấy"
"Sẽ không đâu"
Tống Huy Nhu ngủ rất an phận, không ngáy, không nghiến răng, không lăn qua lăn lại, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đêm hè ở nông thôn cho dù không có quạt hay điều hòa cũng không thấy nóng, giấc ngủ trôi qua rất yên ổn.
Lúc Lâm Hạo mở mắt dậy thì Tống Huy Nhu đã rời giường, chính mình ngủ ở chính giữa giường, khoảng cách tới mép giường chừng 30cm. Có thế ngày hôm qua nằm ngủ thế nào bản thân lại đi chuyển hướng ra ngoài, Tống Huy Nhu chỉ chiếm vị trí rất nhỏ bên ngoài. Rời khỏi giường đi ra cửa. Cứ nghĩ là Tống Huy Nhu ra ngoài làm việc nhà nông, nhưng vô tình lại thấy cô ngồi trong nhà bếp. Cô ngồi trên một cái ghế gỗ dài chừng 20cm, trên tay cầm thanh củi khô cho vào bếp lò, cho một thanh củi lại một thanh củi.
Lâm Hạo rất tự nhiên đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống "Cô luộc cái gì đấy?"
"Gạo nếp"
Lâm Hạo cầm một thanh củi cho vào bếp lò "Là bữa sáng sao?"
"Không phải, dùng để cất rượu" Tống Huy Nhu nghiêng đầu một chút nhìn hẳn "Ca, anh còn chưa đánh răng rửa mặt à?"
"Không, giờ đi" Lâm Hạo đứng lên, hướng về nhà bếp đi ra ngoài.
Sau khi Lâm Hạo đánh răng rửa mặt, ăn qua loa một chút cơm. Tống Huy Nhu ở nhà bếp cũng nấu xong gạo nếp, Tống nãi nãi phụ trách cất rượu, đem gạo nếp đổ vào cái sàng, hương vị gạo nếp mờ mờ lan tỏa khắp toàn bộ gian nhà chính.
Tống nãi nãi mang tạp dề vào, nắm lại hai phần cơm gạo nếp, đưa cho Lâm Hạo và Tống Huy Nhu mỗi người một nắm. Tống Huy Nhu nói cơm nắm ăn kèm với chút dưa muối sẽ ngon hơn. Lâm Hạo nhớ tới loại cơm nắm của Hàn Quốc, nhưng mà so với cơm nắm Hàn Quốc, anh lại thấy thích ăn cơm nắm gạo nếp mang hương vị nhà nông hơn.
Nhà nông thường tự mình ủ rượu uống, trước khi ăn cơm có thói quen uống rượu, hai vị lão nhân gia trước khi dùng bữa cũng muốn uống một bát rượu.
Công đoạn tự nấu rượu gạo không nhiều, gạo nếp đem nấu lên, chờ cho nguội đi thì rắc vào men rượu, rắc men xong thì cất vào cái vò, đào một cái lỗ nhỏ ở giữa, rưới chút nước vào. Qua ba ngày, vò rượu sẽ ra nước và dậy mùi thơm của rượu.
Hai vị lão nhân gia trong nhà thường thích uống rượu Bạch Tửu, ăn với cơm hoặc khoai lang. Loại rượu Điềm Tửu thì thích hợp cho bọn thanh niên uống. Tống nãi nãi cũng vì đặc biệt muốn chiêu đãi Lâm Hạo mới đi ủ rượu.
Giao thông ở vùng núi không được thuận tiện, tiệm tạp hóa gần nhất là ở một hộ nông gia, tùy tùy tiện tiện mở một cái quầy hàng, bán chút dầu ăn, muối, tương..., lại là điểm bán kẹo trẻ em yêu thích, vậy là thành cái cửa hàng của toàn thôn.
Nhưng về vật dụng hằng ngày, đa số vẫn thích tới thị trấn mua hơn. Bỏ thời gian đi bộ đường núi mất chừng 1 tiếng đồng hồ là có thể tới được trung tâm thị trấn. Theo thời gian cũng đã phát triển hơn, cũng có vài cái xe gần máy, nhưng dường núi khúc khuỷu khó đi, lái xe cũng phải thật cẩn thận.
Đi vào lúc sáng sớm thì cũng phải tới chiều mới về, lúc trở về, trong túi đầy vật dụng với quần áo mới, hoặc một số thực phẩm thiết yếu dùng hång ngày. Cũng có mấy nông gia sẽ làm ít đồ đem đến đây bán, măng phơi khô hoặc các loại thảo mộc hái trên núi, đem ra bán lấy tiền, tiền đó sẽ dùng để mua những thứ cần thiết khác.
Trẻ em vùng núi nhìn thì có vẻ như chẳng có bao nhiêu đồ ăn vặt, kỳ thực đồ ăn vặt so với trẻ em thành phố thì nhiều hơn, cũng có dinh dưỡng hơn. Tùy tiện đi một chuyến lên núi là có thể hái được một đống quả dại, có quả chua, quả ngọt, hoặc chua chua ngọt ngọt. Mấy cây đào, cây mận hoặc cây dương mai ở phía sau núi dã dù cho người cả thôn ăn.
Là trẻ em lớn lên ở vùng núi, Tống Huy Nhu biết rõ các loại mỹ vị nông thôn. Trong thời gian nấu cơm, chờ cho nước sôi, có thể đổ sữa gạo dư thừa ra, cho vào một chút đường vừa ăn, uống lên có vị ngọt ngào, trong miệng lan tỏa mùi vị gạo sền sệt, dư vị rất tuyệt. Hay chỉ cần đi bẻ bắp, dùng cây gỗ xâu chuỗi bắp lại, đặt trên bếp dùng lửa nhỏ nướng chín, bắp sau khi nướng toàn bộ mang theo vài điểm đen, nhân lúc còn nóng mà ăn, hương vị ngọt ngọt có chút cháy khét.
Còn một loại mỹ vị nữa, cũng không biết ai là người sáng tạo ra. Cách lối vào sườn núi không xa, có một loài thực vật, rễ cây có thể dùng để làm thuốc, lá cây to bằng lòng bàn tay, hái xuống rửa sạch, dùng như lá sen bọc lãy cánh gà xát muối hoặc ếch gói lại, dùng lá gói bánh chưng quấn chặt lại rồi đem vùi trong tro bếp. Chờ một lúc thì kẹp ra, dù bám đầy tro bụi nhưng khi mở lớp lá cây bị cháy khét ra, bên trong tỏa ra mùi thịt thơm mang theo mùi hương của lá, cứ quanh quẩn mãi nơi đầu mũi. Dùng cách này để nướng thịt, thịt sẽ giữ vị tươi mới, cho vào miệng, thịt như tan ra, mà còn có cả hương vị của lá cây mang theo nét đồng quê.
Ở vùng núi hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, mọi thứ đều có thể đem đến mĩ vị, cho dù chỉ là một loại dây leo quấn quanh cái lán. Cũng không biết loại thực vật này tên gọi là gì, Lâm Hạo đứng một bên, nhìn Tống Huy Nhu dem cái nhọt trên dây leo gỡ ra, bên trong ổ nhọt là một hai con nhộng trắng mập mạp. Loài nhộng này thì không có râu hay tua vòi, nhìn tới nhìn lui, toàn thân béo núc như cái kén tâm, ngoại trừ con mắt với cái miệng là điểm duy nhất có thể phân biệt được đâu là đầu đâu là đuôi.
Tống Huy Nhu nỗ lực hết nửa tiếng, từ cái dây leo kia lột ra được đầy một bát. Loài nhộng này muốn chiên lên ăn, thì đồ chút dầu vào, để lửa nhỏ, xào qua xào lại mấy phút, hoặc cho thêm vài thanh tiêu, tăng thêm vị cay nồng. Bên trong nhộng chứa hàm lượng protein cao, cũng có nhiều nguyên tố vi lượng khác nữa, rất có giá trị dinh dưỡng.