Chỉ còn giọng nói trong sáng và kiêu ngạo của Tần Phù An, cùng tiếng vang lên đếm ngược chậm rãi trên loa.
" Con người của tôi, thành tích học tập của không tốt lắm, nhưng bù lại sức lực của tôi trời sinh liền rất lớn. Vì vậy, các bạn nhường chỗ cho tôi một chút, tôi giúp các bạn đem chướng ngại vật lấp kín cửa này một chân đá ra ngoài, như vậy mọi người đều có thể có một tương lai tươi sáng hơn. Các bạn thấy thế nào?"
Rậm rạp mà chen lấn cùng thấy giáo lấp kín ở cửa các "bạn học", tất cả đều quay đầu lại nhìn anh.
Có những người đem đồng phục học sinh mặc chỉnh tề, khóa kéo kéo đến cao nhất, trông rất ngoan ngoãn, nhưng cũng có những người lúc này lại có khí chất đem đồng phục mặc thành giáo bá kiêu ngạo không dễ chọc. Ít nhất thì vào lúc này, khí chất của Tần Phù An và câu nói đại nghịch bất đạo kia của anh đã khiến mọi người cảm thấy còn....còn rất có sức thuyết phục.
Một đám học sinh như những con rối bị giật dây, lần lượt sôi nổi mà nhường chỗ cho anh.
Cuối cùng lộ ra lấp kín ở cửa, sau khi nghe được lời nói Tần Phù An thì khuôn mặt âm u đến múc có thể vắt ra nước- thầy Trương.
"Thầy Trương, em làm tất cả vì trường học và các bạn học, thầy sẽ không vì thế mà ghi thù em chứ?" Tần Phù An cười và vẫy tay chào thầy giáo.
Nhưng ngay sau đó, anh đột ngột nâng chân, trước mặt mọi người, đá thẳng vào bụng mỡ của thầy Trương.
Tần Phù An đá không hề thu sức, vi thế lúc các người chơi như Nam Trúc và Á Khắc còn đang băn khoăn tự hỏi không biết Tần Phù An vi phạm quy tắc của phó bản không thì thầy Trương được nhiều học sinh "kính mến" đã biến thành một quả bóng thịt khổng lồ bay ra khỏi cửa.
Quả bóng thịt khổng lồ ấy đập mạnh vào bức tường xi măng của hành lang, rồi lại đàn hồi nảy lên và rơi xuống đất, sau đó bị vô số học sinh kế bên đang chạy xuống dưới không chút lưu tình mà giẫm đạp lên.
Mọi người đều đang vội vã đến nơi tập trung để gặp hiệu trưởng nên không ai để ý đến quả bóng thịt dưới chân mình. Thân hình béo ú của thầy Trương sau khi trải qua nhiều lần bị giẫm đạp đã trở nên mỏng đi trông thấy. Có lẽ đây cũng coi như loại nhờ họa được phúc đi?
"Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?" Tần Phù An quay đầu lại nhìn đám học sinh ngây ngốc và dại ra, nhắc nhở xong liền đi, đồn thời còn thuận tay xách lên Tạ Vân Hoài ở bên cạnh đang muốn nói lại thôi, liền chạy mất.
"Buông ra, tôi tự đi được!" Tạ Vân Hoài bất ngờ bị kéo đi nên xuýt nữa bay ra ngoài.
Có lẽ cậu ra cũng rất mờ mịt, không rõ vì sao một cái phổ thông bình thường không có gì lạ nhìn qua không nhớ rõ học sinh npc như mình, nhưng Tần Phù An lại cố tình nhìn chằm chằm cậu dường như, căng bản là không muốn đem cậu xem như không khí.
Điều này không hợp lí.
Cũng giống như việc Tần Phù An có thể dễ dàng một chân đá bay thầy Trương vậy, vô cùng không hợp lí.
Những suy nghĩ lý trí và lạnh lùng thoáng qua trong đầu Tạ Vân Hoài chỉ trong chốc lát, rồi nhanh chóng bị lu mờ bởi việc bị Tần Phù An kéo đi nhanh mà chạy vội lên. Cậu ta bị gió lạnh thổi vào mặt đến mức đầu óc trống rỗng.
Trong khi đó, người kia vẫn còn tâm trạng để bình luận: " Hắc! Trường chúng ta thật đặc biệt, kỳ thi quan trọng như thi đại học lại được tổ chức vào mùa đông lạnh giá. Thật là không sai."
"Theo nguyên lý giãn nở vì nhiệt, co lại vì lạnh, nói không chừng đến tiết học sau, thầy Trương kính yêu của chúng ta sẽ giảm béo thành công nghịch tập đấy."
Tạ Vân Hoài: "..."
Thật sự không thể đem tròng mắt của cậu ta móc ra rồi dùng kim chỉ khâu miệng lại sao!?